Đoản


“Ánh Ly! Em đừng làm chuyện dại dột, xuống đây!”Nghe được thanh âm quen thuộc, cô ngoái đầu nhìn lại.

Một người đàn ông quần áo xộc xệch, hơi thở dồn dập vì chạy quá nhanh, mái tóc luôn theo nếp giờ đã rối tung vì những cơn gió mạnh của sân thượng.Anh ấy tới sao? Cô còn tưởng anh ấy sẽ không đến, sẽ không đến nhìn cô lần cuối, có lẽ anh ấy ghét cô chăng? Từ ngày cô thất thần bước ra khỏi công ty anh không hề có động thái muốn tìm cô mà.

Cô đã cố từ bỏ anh bằng việc mỗi đêm phải nốc cả chục chai rượu, phải khóc đến sưng cả mắt, phải lạm dụng rất nhiều thuốc ngủ...chỉ để khiến bản thân mệt mỏi chìm vào cơn mê man, khiến mình sẽ không phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn này!Trên đôi môi nhợt nhạt hiện lên ý cười, anh ấy còn quan tâm cô à? Còn yêu cô ư? Hay chỉ là thương hại...“Em còn tưởng anh sẽ không đến”“ Đừng! Đừng lùi nữa Ánh Ly!!!”Cô vừa nói thì lùi vài bước về sau, Lưu Phong hốt hoảng mà hét toáng lên.

Cả đám người đang tụ tập phía dưới sân thượng cũng há hốc mồm, có người la chửi cô, nói cô ngu ngốc có được mạng sống quý giá như vậy mà không biết giữ còn đòi tự sát, có người khóc thét rưng rưng nước mắt trấn an cô, làm cô bình tĩnh lại.


Phía cảnh sát cũng đang vây quanh dùng những vật dụng cứu hộ sẵn sàng mỗi khi cô có hành động liều lĩnh.Riêng cô không hề xem họ tồn tại, cô chỉ đang chăm chăm nhìn về phía Lưu Phong.“Ánh Ly nghe anh nói, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, vì anh không thể nói cho em biết được anh đang làm gì nên anh mới có hành động như vậy, thực chất anh chưa từng, chưa từng bao giờ ngừng yêu em mà.

Em đã hứa là tin anh mà, em còn nhớ không?”“Anh từng hứa chỉ yêu mình em đó sao? Là dặn em rằng dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng phải luôn nhớ rằng trong trái tim anh chỉ duy nhất có mình em thôi! Đúng không?”“ Đúng rồi, ngoan nghe lời anh xuống đây rồi chúng ta nói chuyện nghiêm túc với nhau, anh sẽ giải thích cho em biết lý do”“ Đừng đừng, được, anh không bước tới nữa, em đừng lùi ra sau!!!”Vì nhân cơ hội cô không chú ý anh đã tiến lên vài bước, cô đã lùi một bước, anh nghĩ cô không chú ý sao? Cả đời cô lúc nào cũng chú ý duy nhất anh mà, mỗi cử chỉ, thái độ, hành động của anh cô đều chú ý từng chút một, ngay cả sự tuyệt tình ngày đó cũng hiện rõ mồn một trong cô.Cô giương đôi mắt trong như pha lê hướng về phía anh, tô đậm sự phản uất trong lòng qua từng câu chữ:“ Nhưng anh cũng đừng quên anh từng nói tình yêu cần có sự tin tưởng, anh không nói em biết là vì không tin tưởng em!”“Anh...anh không phải...mà vì...vì...”“Sao? Không nói được nữa à?”“Anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm, nên anh không muốn nói, mẹ anh bảo nếu anh nói cho em biết bà ấy sẽ làm hại em vì sợ em làm hỏng chuyện, anh không cam đành chịu bên cạnh ả để trả thù việc ba ả giết chết ba anh, mọi chuyện là vậy đó, chỉ với mục đích trả thù thôi, anh hoàn toàn không có yêu cô ta, trước sau tình cảm anh chỉ dành cho em thôi.

Chẳng lẽ với khoảng thời gian ở bên cạnh anh lâu như vậy em vẫn không tin anh sao? Vẫn không cảm nhận chút nào về trái tim anh à? Em yêu anh thì đừng làm anh đau lòng, em yêu anh thì đừng nhảy xuống đó, anh xin em đó.

Được, anh sai rồi anh biết lỗi rồi, do anh, anh đã tổn thương em, anh đã không đủ can đảm nói cho em biết sự thật, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại, cả con tim, cả con người này để bên cạnh em, yêu thương em, chăm sóc em, chuộc lại tất cả lỗi lầm ngu ngốc này.

Ánh Ly! Đồng ý không?”Loại thù hận gì đó cô thật sự không biết, cô càng không biết ba anh chết là do bị hãm hại, cô chỉ biết anh do một tay mẹ nuôi lớn, ngoài ra không có bất kỳ người thân nào cho đến khi anh gặp cô.Những lời nói đó không khiến cô thoải mái chút nào, đôi mắt cô hơi mờ vì tầng sương quá dày như nỗi lòng cô vậy, chất chồng những đau khổ thống thiết.“Vậy cho nên anh chấp nhận làm em tổn thương để trả thù? Vậy nên anh mặc kệ em đau đớn như thế nào, vật vả ra sao, anh chỉ để tâm đến việc trả thù.


Em chưa bao giờ là ưu tiên trong lòng anh sao? Em ích kỷ lắm đúng không, em chỉ muốn em là người quan trọng nhất của anh thôi, em muốn anh làm gì cũng phải nghĩ nó có ảnh hưởng đến em không? Có khiến em buồn không? Có khiến em đau khổ không?...!Anh có hàng tá sự lựa chọn mà, cớ sao lại chọn tổn thương em, trong khi anh biết em yêu anh như thế nào.

Vậy mà anh...anh nỡ lấy tình yêu của chúng ta ra cá cược với âm mưu trả thù của anh sao? Tình cảm của chúng ta thì ra lại rẻ mạt đến vậy!”Câu giải thích của anh không khiến cô dễ chịu mà còn làm cô đau khổ hơn.

Anh im lặng không biết nói gì, tay anh nắm thành quyền lại bất lực đến tứ chi đều run rẩy.

Nếu cô thực sự nhảy xuống đó anh cũng không ngại ngần nhảy cùng cô đâu.


Nhưng...trong từng câu chữ cô thốt ra như đao kiếm đâm vào lòng ngực anh vậy, trong từng lời nói của cô biểu thị rõ ràng sự thất vọng, mất hoàn toàn niềm tin về tình yêu của anh, cô tiêu cực đến đáng sợ.

Đáng sợ nhất của anh không phải khi cô nhảy xuống dưới, mà đáng sợ nhất với anh là tình yêu trong cô đã chết, niềm hi vọng bị chôn vùi, sự tin tưởng bị vỡ tan, sự thất vọng tràn trề, niềm cô độc quấn lấy cô.Cả hai có thể chết chung, nhưng một trong hai không thể mất đi tình cảm, nếu thật vậy thì nữa còn lại sẽ như bị chôn vùi xuống tầng băng lãnh, hay lúng sâu xuống ngọn lửa thiên thu, sống sẽ sống trong đau khổ, chết sẽ chết trong tuyệt vọng!“ Ánh Ly, anh xin em, đừng như vậy, anh sai anh sai là anh sai.

Đừng như vậy, đừng đem mạng sống mình ra cá cược như thế, anh đang rất đau khổ, đau đến không thở được, đừng đối xử với anh như vậy.

Em muốn gì? Nhà, xe, tiền bạc, công ty anh đang có, đi du lịch, ngắm sao vào buổi tối, ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, trái tim anh, con người anh, linh hồn anh, anh trao cho em hết, nếu em muốn anh tặng cho em tất cả những gì anh có, miễn em xuống đây, bước xuống đây, Ánh Ly!!!”Tất cả những người trên sân thượng lúc này đều mở to hết cỡ nhìn người đàn ông vừa phát ra tiếng van xin thảm thiết.

Anh đang quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe đưa về phía Ánh Ly đang đứng, đôi mắt anh thất thần, cả người anh như muốn đổ rạp xuống đất, mỏng manh như tơ, là người đàn ông quyền lực trong giới bất động sản mà người ta thường hay nhắc đến.


Lưu Phong – người đàn ông cao cao tại thượng, mỗi khi nhắc đến luôn đi kèm với sự kiêu ngạo, lạnh lùng, hóng hách.

Người ta thật không nhận ra con người đang khóc nức nở, hai chân quỳ xuống run rẩy, đôi mắt bất lực, suy sụp như vậy!Chỉ khi nào yêu rồi thì con người ta mới hiểu được, bản thân mình quá phụ thuộc vào người đó, gửi gắm hết tất thảy sự hạnh phúc, mật ngọt cho người đó và cho phép họ có quyền tổn thương ta.

Căn bản là sợ mất họ, mất đi viên ngọc quý báo mà mình nâng niu, mất đi chỗ dựa duy nhất, mất đi tất cả những niềm hân hoan của cuộc đời mình, mất đi nguồn sống duy nhất.

Anh cũng vậy, anh đương nhiên sẽ sợ, huống hồ bản thân đã trao trái tim mình cho cô rồi, chết cùng cô cũng không sao, nhưng anh muốn con tim cô vẫn phải hướng về anh, phải yêu anh thôi, một sự chiếm hữu tuyệt đối!Ánh Ly cũng không quá bất ngờ với hành động đó của anh, cô vẫn thường giận dỗi bắt anh xin lỗi, anh cũng từng quỳ xuống thậm chí khoanh cả hai tay lại xin lỗi cô.

Nhưng sự tuyệt vọng lúc này của anh mới làm cô giật mình, chưa từng bao giờ cô chứng kiến phong thái này của anh, giống như anh đang trải qua một cơ bạo bệnh vậy, chỉ có cô mới cứu anh được!Cô cảm thấy lòng ngực mình quặn thắt, một dòng máu nóng phun ra tứ tung, đôi mắt cô mơ màng bị một lực kéo về phía sau, cô vô thức mà nói tuy nhỏ nhưng anh vẫn nghe được:“ Lưu Phong em tha thứ cho anh, nhưng hẹn anh ở kiếp sau, em xin lỗi!”Chiếc áo trắng nhẹ bâng thấp thoáng rơi xuống dần, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng lá cây phản phất, mang theo thân hình bé nhỏ đưa cô xuống nơi an nghỉ cuối cùng, buâng quơ nghe được tiếng gọi đau thương theo từng nấc của làn gió mới mẻ...là tiếng gọi tên cô mang theo sự hụt hẫng, mất mát cùng cực lắng thật sâu, thật sâu, sâu vào từng khe rãnh của con tim đang dần nguội lạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận