Đoản


ĐOẢN 24-Duật tổng, phu nhân sinh rồi-Trai hay gái?-Trai ạ-Cô ta tốt hơn những người đàn bà kia đấy, chuẩn bị tiền cho cô ta rồi kêu cô ta cút đi-Vâng[Phòng điều dưỡng]Lẫm Tinh Nhuệ từ từ mở mắt ra, điều đầu tiên cô muốn làm là nhìn thấy đứa con mới chào đời của mình, ai ngờ ông trời lại không cho cô cơ hội đó.

Trước mắt cô là Tĩnh Lai, thư kí của chồng tạm thời- Duật Vĩ.Thấy Tinh Nhuệ tỉnh, Tĩnh Lai cũng không vòng vo, cúi đầu:-Phu nhân, chúc mừng cô đã sinh ra đứa bé an toàn...đây là tiền bồi thường trinh tiết của cô...Tinh Nhuệ mặt cứng đờ ra, bồi thường trinh tiết ?Nực cười thật đấy ! Tinh Nhuệ cắn môi, gằn giọng nói:-Tôi không cần-Phu nhân, đây là tấm lòng của Duật tổng...Tấm lòng ? Có tấm lòng gì ở đây ?...!Chưa kịp phản hồi lại, Tinh Nhuệ lại thấy 1 tờ đơn ly hôn đưa về phía mình-Phu nhân, hợp đồng đã kết thúc rồi, cô giao lại đứa bé, cầm số tiền và rời khỏi Duật tổng, đó là những gì trong hợp đồng nóiTay Tinh Nhuệ run rẩy cầm tờ đơn kí hôn.

Kết thúc rồi...cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, Tinh Nhuệ tối sầm mặt, kí một phát vào tờ đơn ly hôn.


Nhanh, gọn, lẹ.-Cảm ơn cô, Lâm tiểu thư-Tôi muốn gặp đứa bé-Lệnh của Duật tổng rằng cô không đượcIm lặng 1 chút, Tinh Nhuệ lại nói:-Mai tôi xuất viện, tôi muốn về biệt thự dọn đồ-Để tôi thu xếp cho tiểu thư...-Không cần, tôi sẽ tự về, đảm bảo không làm gì quá đáng đâu[Ngày hôm sau-Biệt thự Vĩnh Khương]Tưởng là sẽ không gặp ai, ai dè chưa gì đã gặp nhau.

Liễu Nhu đứng trước cửa chính của căn biệt thự, mặt có vẻ thân thiện nhưng đâu ai biết bên trong lại hiểm ác cực kì.Liễu Nhu chạy tới, ôm cánh tay Tinh Nhuệ ra vẻ vui mừng-Chị Lâm, chào mừng chị đến nhà của emỒ, mới thế đã ‘Chị Lâm’, đã ‘nhà của em’ rồi à ?-Liễu tiểu thư, cô đừng dí sát như thế, chúng ta thân lắm sao ?-Chị Lâm à, chúng ta dĩ nhiên rất ‘thân thiết’ rồi-Tôi đến để dọn đồ, cô không cần bày ra vẻ mặt như vậy đâu180 độ quay rõ rệt, Liễu Nhu buông tay cô ra, nhích ra xa, cười:-Chị Lâm, dọn đồ nhanh đi a, Vĩ sắp về rồi-ĐượcTinh Nhuệ bước vào căn phòng ‘đã từng là của cô’.

Thật sự phải rời xa nó rồi sao ? Cô còn chưa được gặp con mình, trớ trêu thật đấy.Tinh Nhuệ cắn răng, không chút chậm chạp, dọn dẹp hết những gì liên quan đến mình đi.


Thời gian trôi qua rất nhanh, Duật Vĩ sắp về thì cô mới dọn xong, mệt thật đấy.Bước xuống nhà kèm đống đồ, Liễu Nhu với vẻ đắc ý, Tinh Nhuệ cũng chả quan tâm nữa.Chiếc BWM cũng đã đậu ngoài cửa, Duật Vĩ bước vào, bốn mắt không chạm nhau, chỉ nhìn thẳng về phía trước, giờ thì cô và hắn đều là người dưng rồi.Không ngoái đầu lại nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng Liễu Nhu nững nịu gọi tên Duật Vĩ.

Lòng cô thắt lại, cô tự trấn an, kết thúc rồi.

Hắn đi đường hắn, cô đi đường cô.

Hôn nhân này chỉ là một sự gượng ép mà thôi.Đi xa căn biệt thự, bỗng Tinh Nhuệ kêu dừng xe rồi đứng tại một con đường vắng vẻ, gọi 1 cuộc điện thoại:-Denis, đón tôi lại đường x phố yy[2 năm sau]-Con nhất định phải lộ diện trước công chúng sao ?-Vâng thưa bố, con phải làm vậy-Ta cũng không ép con đâu-Vâng, bố ép con làm gì khi mẹ đã đồng ý cho con làm vậy-Khụ...con bé này, con phải hiểu nhà ta có 1 cái nóc rất cao-Vâng vâng, con biếtBên ngoài có tiếng gõ cửa, một người đàn ông cao ráo bước vào, tay đặt lên ngực trái, cúi đầu:-Lâm tổng, đến giờ rồi ạ-Ừm...bố, con đi đây[Phòng họp cổ đông của tập đoàn JJK]Người phụ nữ bước vào, không biết có bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn vào cô.-Cô đi cùng vị chủ tịch nào vậy ạ ?Có người lên tiếng hỏiNgười đàn ông bên cạnh liếc xéo người vừa hỏiNgười phụ nữ mỉm cười:-Để quý vị thất vọng rồi, tôi là Lâm Tinh Nhuệ, CEO của tập đoàn JJK, hân hạnh làm quen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận