Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Đánh lén thành công! Yểu Nhiên vô cùng thỏa mãn, đặc biệt là khi chứng kiến cử chỉ lúc này của anh.

Trước kia Thư Yểu Nhiên hẳn sẽ không bao giờ hết ôm lại hôn Kỷ Ngân
Viễn. Chuyển biến hiện tại khiến Kỷ Ngân Viễn cực kỳ hài lòng, điều này
nói rõ, trong vô thức, cô đã bắt đầu tiếp nhận anh.

Mặc dù chính cô cũng chưa phát hiện ra.... .....

Qua một lần đèn xanh nữa, chiếc xe màu đen rốt cuộc chạy đi.

Không sao! Anh có rất nhiều thời gian, có thể chờ cô từ từ phát hiện, quá nóng vội, ngược lại phản tác dụng.

Yểu Nhiên chờ cả ngày vẫn không thấy anh có phản ứng gì, không khỏi cảm thấy hơi hơi thất vọng.

--- ---- người này, một chút phản ứng cũng không có!

Cô căm giận ăn gói canh, chơi không vui!

Hai người về tới nhà đã là nửa đêm, Kỷ Ngân Viễn vừa tra chìa vào ổ
khóa, liền phát hiện cửa chính không khóa, anh cảnh giác vẫy tay ý bảo
cô lại gần.

Yểu Nhiên ôm gói canh thò đầu vào nhìn, nhỏ giọng hỏi, “Có trộm?”

Kỷ Ngân Viễn không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng nói, “Cửa không khóa.”

Yểu Nhiên trợn tròn mắt, bây giờ ăn trộm thật đúng là to gan, ngay cả nhà lính cũng dám vào.... ... Không sợ bị bắt?!

“Đi sát theo tôi.” Nếu đúng là ăn trộm, không biết là một người hay cả
nhóm, để cô bên ngoài cũng không an toàn, không bằng dẫn cô theo bên
cạnh.

Cô nhỏ giọng ứng tiếng, đặt túi canh xuống góc tường, lại gần anh. Bàn
tay thon dài có lực của anh lập tức đưa tới trước mặt cô, cô nắm lấy
không hề do dự, cảm giác khô ráo ấm áp lập tức lan khắp tay cô.

Kỷ Ngân Viễn khẽ đẩy cửa, tầm mắt quét khắp phòng khách, vẫn không thấy dấu vết có người đột nhập.

“Cận thận một chút!” Anh nói nhỏ, thấy cô ngoan ngoãn gật đầu mới thu hồi ánh mắt chuyên tâm chú ý động tĩnh trong phòng.

Hai người chậm rãi đi về phía trước, trên bàn trà có một cây Vi ô lon, anh thoáng sững một hồi, tiếp theo cười.

Thì ra là cậu ta.......

“Sao không đi?” Thấy anh dừng bước, cô khó hiểu hỏi, nhưng không để cô đợi lâu, bên trong phòng đã truyền ra tiếng bước chân.

Ăn trộm ?!

Cố Hoài Thần vừa mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước, thấy hai người
xuất hiện cũng không tỏ vẻ gì, đi thẳng tới tủ lạnh lấy ra hai lon bia,
ném một lon cho Kỷ Ngân Viễn.

Kỷ Ngân Viễn tiếp được, hỏi, “Đúng lúc có mua canh gói về, cậu muốn ăn không?”

Cố Hoài Thần uống một ngụm bia, hỏi, “Tôm?”

“Không, vị cua.”

“Vậy thì thôi.” Cố Hoài Thần dựa lưng vào tủ lạnh, trên người chỉ vây
một chiếc khăn tắm rộng thùng thình giống như chỉ chớp mắt sẽ rớt xuống.

Yểu Nhiên sáng mắt.

Dáng người thật khá!

Ánh mắt nóng bỏng của Yểu Nhiên không hề khiến Cố Hoài Thần không vui, chỉ lạnh nhạt nói, “Cô cũng muốn uống một lon?”

“Khụ.... .... Không, không cần.” Nhìn chằm chằm người ta, lại bị người
ta bắt gặp, Yểu Nhiên xấu hổ kho khan một tiếng, vèo một phát chui vào
phòng.

Cố Hoài Thần nhìn Kỷ Ngân Viễn, giọng nói lộ vẻ không vui, “Không ngờ cậu lại thích loại hình này.”

Dáng dấp không tính hơn người, tính tình cũng không quá tốt, thật không biết là có điểm nào hấp dẫn cậu ta.

Kỷ Ngân Viễn hớp một ngụm bia, cười cười không nói. Thư Yểu Nhiên quả
thật rất bình thường, nhưng tình cảm là vậy, luôn huyền diệu khó hiểu,
sao có thể nói ngừng là ngừng.

“Nhưng, thân thế của cô ấy khiến tôi có hơi bất ngờ.” Cố Hoài Thần nói.

Biết Cố Hoài Thần đã tra được gì mới nói vậy, Kỷ Ngân Viễn chỉ cười cười.

“Cha là Ủy viên chính trị Bộ tư lệnh, chức thật không thấp.” Qua tư liệu thu được, Cố Hoài Thần biết Chính ủy Thư nổi tiếng nghiêm nghị, rất xem trọng thể diện, chỉ với thân phận Doanh trưởng của Kỷ Ngân Viễn, muốn
cho ông ta đồng ý quả có hơi khó.

“Quyền lựa chọn là ở Thư Yểu Nhiên.” Kỷ Ngân Viễn nói, làm to chuyện
không phải là phương pháp giải quyết tốt nhất, vả lại hiện quan hệ giữa
anh và cô đang dần cải thiện, anh không muốn trong lúc mấu chốt lại xảy
ra chuyện ngoài ý muốn.

Suy nghĩ của Thư Yểu Nhiên thật sự rất khác với người bình thường, nếu
đến lúc cô lại cố chết rúc vào vỏ ốc, chịu khổ còn không phải là anh.

“Hai người quen đã bao lâu?” Là quân nhân, trước giờ Kỷ Ngân Viễn luôn
xử sự tỉnh táo, việc gì cũng phải phân tích thiệt hơn kỹ rồi mới làm,
nhưng cái kiểu tùy ý này.... ..... Không giống tác phong của anh lắm.

“Không lâu,” Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, mắt sáng lấp lánh, “Chỉ mới mấy năm thôi.”

Khó trách...... Cố Hoài Thần hiểu ra, chỉ biết Kỷ Ngân Viễn không phải là người vừa gặp đã yêu.

“Quen biết như thế nào?”

“Cậu biết.”

Hả? Cố Hoài Thần trầm ngâm suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe qua, “Là cô ấy!”

Rù rù rù.......

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, Kỷ Ngân Viễn nghiêng người
cầm lên, phát hiện là do Yểu Nhiên gọi, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn mắt anh hướng về phía cửa phòng đóng chặt, thầm buồn cười, không biết cô nhỏ
này lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì đây.

“Kỷ Ngân Viễn Kỷ Ngân Viễn Kỷ Ngân Viễn” Vừa nhấn nút tiếp, giọng nói
nóng nảy của cô đã truyền vào tai anh, thậm chí anh có thể hình dung ra
dáng vẻ phát điên dậm chân hiện giờ của cô.

“Ừ, là tôi.”

“Người bạn kia của anh định ở lại tối nay?!”

Kỷ Ngân Viễn nhìn Cố Hoài Thần một cái, giờ đã gần khuya, dĩ nhiên là không về doanh trại được nữa, “Ừ.”

“Anh anh anh.......” Yểu Nhiên hít sâu một hơi, muốn rống lại cô gắng
nhịn, “Tôi cho anh biết, tối nay nếu không phải anh thì là bạn anh phải
ngủ ghế sa lon, đừng mơ tưởng tôi nhường giường cho!”

Yểu Nhiên lo lắng không phải là không có lý, với tính tình của Kỷ Ngân
Viễn, nói tới nói lui một hồi lừa cô tự giác nhường giường đi ngủ ghế sa lon là chuyện không phải không thể xảy ra!

Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, “Xem ra giường kia dĩ nhiên là của em.” Anh dừng
một chút, nghe thấy tiếng hừ hài lòng của cô, mới nín cười nói tiếp,
“Chỉ là tối nay sẽ thêm một người nữa, không biết nó có chịu nổi hay
không!”

“Làm ơn đi! Giường tôi chọn sao có thể kém chất lượng được, đừng nói là
hai, dù ba người.... ... Không đúng, ai nói cho anh ngủ chúng?!” A
không, phải là ‘Ai muốn cùng ngủ với anh!’

“Em chờ hết nổi rồi sao?!” Anh cũng không nói người kia là người nào.

Cô nghe thấy tiếng cười của anh, trước mắt như hiện ra vẻ mặt cười vui của anh, tức giận, nhấn nút tắt máy.

Tiếp theo, cửa phòng ngủ bị tông ra, cô thò đầu rống một câu, “Chờ hết nổi cái đầu anh đó!”

Rồi, “Rầm” một tiếng, cửa phòng lần nữa bị đóng lại, vẫn còn rung rung một lúc mới ngừng.

Có lẽ mình phải thay đổi chiến lược!

Yểu Nhiên siết chặt quả đấm, gân xanh trên trán nổi lên, phải khiến cho anh cả ngày đều không thể thoải mái.

“Tôi rất tò mò,” Cố Hoài Thần thấy vậy lên tiếng, “Rốt cuộc là cô ấy có điểm nào hấp dẫn cậu?”

Kỷ Ngân Viễn cười cười, Thư Yểu Nhiên có điểm nào hấp dẫn anh? Có lẽ đây là bí ẩn mà đến cả anh cũng không biết.

Chỉ có điều, bí ẩn này, anh rất tình nguyện tiếp tục duy trì.

Đáng tiếc, đêm đó Kỷ Ngân Viễn không có cơ hội ngủ ghế sa lon, vì đột nhiên có mệnh lệnh khẩn cấp.

Lập tức phải trở về Đại đội không quân. Cố Hoài Thần cũng đi với anh.

Kỷ Ngân Viễn một mình đi tới phòng làm việc của Sư đoàn trưởng sư đoàn
127. Sư đoàn trưởng Trần Nhất là một người phương bắc hào sảng, vừa thấy anh cũng không nói thừa, trực tiếp đưa tư liệu cho anh, “Tháng sau lại
tới thời gian huấn luyện quân sự cho sinh viên mới của Đại học Quốc
Phòng.”

Kỷ Ngân Viễn nhận lấy tài liệu lật xem. Trước giờ có truyền thống, đến
kỳ tập huấn quân sự cho sinh viên mới, sẽ chọn ra một huấn luyện viên từ Không quân, mỗi năm một doanh, năm nay tới phiên anh.

“Mặc dù phái cậu đi hơi phí tài, nhưng nếu cấp trên chỉ thị xuống, chỉ có thể nghe theo.” Trần Nhất vỗ vỗ vai anh.

Đây là làm công tác tư tưởng cho mình? Kỷ Ngân Viễn gật đầu, khép tài liệu lại.

“Tuân lệnh.”

Trần Nhất gật đầu.

Kỷ Ngân Viễn giơ tay chào, sau đó ra khỏi phòng.

Sau khi Kỷ Ngân Viễn rời đi không lâu, trong phòng làm việc, Trần Nhất
bấm một chuỗi dãy số, sau ba tiếng bíp, điện thoại thông.... ......

“Nghe.” Giọng nói lạnh lùng.

“Đoàn trưởng Thư, Ngân Viễn đã tiếp nhận nhiệm vụ đi Đại học Quốc phòng huấn luyện.”

Đầu bên kia đáp, “Rất tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui