Editor: AmiLee
Mộ Dung Lam có chút khẩn trương:
"Đối phương có hai chiếc chiến hạm, chúng ta muốn trực tiếp đánh với bọn họ sao?"
Tư Thần Diệu:
"Nếu cần."
Mộ Dung Lam:
"..
Chúng ta cố tình tránh đi, bọn họ có thể phát hiện rồi đuổi theo chúng ta không?"
Chiến hạm hoàn toàn là vũ khí quân dụng, các trang bị tự nhiên đều hơn hẳn kỹ thuật dân dụng, lượng hỏa lực mang theo là rất lớn.
Cho dù chỉ là chiến hạm loại nhỏ, đoàn lính đánh thuê sử dụng phi thuyền lớn có trang bị một ít vũ khí cũng không thể so được.
Nếu phi thuyền của Tư Thần Diệu chỉ là phi thuyền cỡ trung bình thường, gặp phải hai chiếc chiến hạm này chỉ có bị oanh tạc thành cám, nhưng Tư Thần Diệu dù sao cũng là Thái tử, dùng phi thuyền tự nhiên cũng không đơn giản như vậy.
Tuy rằng nhìn bên ngoài không có gì khác biệt với phi thuyền bình thường, nhưng trên thực tế các loại tài liệu, kỹ thuật đều là tiên tiến nhất, so với kỹ thuật quân dụng còn mạnh hơn một ít.
Trừ bỏ lượng đạn dược chuyên chở, phi thuyền của đoàn lính đánh thuê Thập Thất hẳn là cũng không kém so với chiến hạm loại nhỏ đối diện.
Đặc biệt là ở trang bị che giấu và dò xét, dùng là kỹ thuật hàng không mới nhất bởi vì giá trị chế tạo không thể giảm cho nên còn chưa thể ứng dụng ở trên chiến hạm quân đội.
Bởi vậy theo lý thuyết chỉ cần Tư Thần Diệu bọn họ chủ động tránh đi, vậy sẽ không bị hai chiếc chiến hạm đối diện phát hiện ra, tất nhiên cũng sẽ không khai chiến.
Tư Thần Diệu vốn cũng không tính cùng đối phương khai chiến, mà là nghĩ làm sao để phía chính phủ bên kia phái người tới vừa lúc bắt được những người này.
Nhưng mà hắn có thay đổi lộ tuyến thì cũng gặp phải đối phương, không khỏi sinh ra một tia dự cảm không tốt lắm.
Thập Thất dựa theo mệnh lệnh của Tư Thần Diệu lại thay đổi một chút tuyến đường, ý đồ muốn tránh đi hai chiếc chiến hạm đang hướng đến bên này.
Nhưng mà khi bọn họ thay đổi không bao lâu, hai chiếc chiến hạm kia thế nhưng cũng thay đổi phương hướng.
"Xem ra đây là hướng đến chúng ta."
Tư Thần Diệu thần sắc đông lạnh, yên lặng nhìn tinh đồ giả thuyết trước mặt.
Mộ Dung Lam cực kỳ giật mình, chau mày nói:
"Bọn họ thế nhưng có thể phát hiện ta chúng ta? Đây rốt cuộc là nhà ai dưỡng tư quân?"
Tư Thần Diệu trong âm thanh mang theo hàn khí lạnh lẽo:
"Bắt lấy nhìn xem sẽ biết là nhà ai."
Đã làm tốt chuẩn bị xuất chiến Chử Minh Tú nghe vậy ngược lại có chút hưng phấn:
"Đánh chiến hạm sao? Wow! Em có thể trực tiếp dùng cơ giáp được không?"
Mộ Dung Lam sắc mặt lại khó coi:
"Bọn họ thế mà có thể trực tiếp phát hiện ra phi thuyền của chúng ta, có trang bị dò xét tiên tiến như vậy, vũ khí chỉ sợ cũng không kém, trong đội ngũ khẳng định cũng có cao thủ.
Hơn nữa đối diện là hai chiếc, có thể bắt được không?"
Mộ Dung Lam đã nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên thực tế không phải vấn đề bọn họ bắt hay không bắt được đối phương, mà là vấn đề đối phương có thể trực tiếp làm cho bọn họ ngỏm trước hay không?
Tư Thần Diệu nói:
"Bọn họ nếu đã hướng về phía chúng ta, vậy khẳng định là không tính toán để cho chúng ta đi rồi.
Nếu như vậy, chúng ta hiện tại cũng phải chiến với bọn họ thôi dù không muốn.
Có thể bắt được đương nhiên càng tốt, nếu thật sự bắt không được, trên chiến hạm kia chắc là cũng có thể tìm được một chút manh mối nào đó."
Bọn họ kinh ngạc với kỹ thuật dò xét của đối phương, đối phương khẳng định cũng nổi lên nghi ngờ về bọn họ.
Hơn nữa Thập Thất thoạt nhìn chỉ là chiếc phi thuyền bình thường không có giá trị vũ lực gì, cho dù có chạy nhanh, khẳng định đối phương cũng sẽ không nguyện ý thả bọn họ đi, mà là muốn đem bọn họ bắt được lại.
"Thập Thất, ngụy trang một chút, chờ đối phương đến gần rồi mới công kích."
Tư Thần Diệu nói:
"Bọn họ hẳn là còn chưa xác định chúng ta cùng trạng thái khẩn cấp của tinh cầu X-36 có quan hệ hay không? Có lẽ sẽ không trực tiếp công kích, nhiều nhất chỉ uy hiếp oanh tạc bên ngoài.
Trước không cần phản kích, hãy bình tĩnh."
"Đối phương có khả năng sẽ yêu cầu nói chuyện, Mộ Dung Lam chuẩn bị sẵn sàng, làm giảm cảnh giác của đối phương xuống, tốt nhất là giao lưu trực tiếp, để bên kia phái người lại đây.
Chờ mệnh lệnh của ta, rồi trực tiếp khai chiến."
"Chờ khai chiến, ta và Minh Tú sẽ trực tiếp dùng cơ giáp đi đến sau lưng quân địch, Mộ Dung Lam phối hợp, Lộ Bách an bài robot chiến đấu, Thập Thất tiến hành hỏa lực bao trùm, yểm hộ chúng ta."
"Với hỏa lực của chúng ta phỏng chừng chỉ có thể đánh thắng bất ngờ.
Phá hủy một chiếc thuyền trước, dư lại một chiếc thuyền sẽ dễ dàng xử lý hơn."
Tư Thần Diệu trầm giọng nói xong, cuối cùng hỏi:
"Rõ chưa?"
"Rõ!"
Những người khác, bao gồm phi thuyền trí năng Thập Thất, đều đồng thời trả lời.
Tuy Mộ Dung Lam vẫn cảm thấy nguy hiểm rất lớn, nhưng mệnh lệnh của Tư Thần Diệu vẫn rất thuyết phục.
Trước khi khai chiến, hắn cũng không còn suy nghĩ về những băn khoăn đó sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, chỉ một lòng chấp hành mệnh lệnh cấp trên.
Tuy hắn cũng có không ít suy nghĩ, nhưng luận về chỉ huy chiến thuật thì thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tư Thần Diệu.
Cho dù Thập Thất đã phân tích, xác suất thắng của bọn họ chỉ không đến một phần hai, nhưng loại thực chiến này, cũng không phải thắng hoàn toàn dựa vào xác suất, đặc biệt là thời điểm ánh mắt quan chỉ huy không giống bình thường.
Giữa các thành viên của đoàn lính đánh thuê Thập Thất này đều rất ăn ý, Tư Thần Diệu an bài làm được trình độ này đã không sai biệt lắm, còn lại tùy cơ ứng biến.
Tư Thần Diệu suy xét tình huống của bọn họ bên này, lại tranh thủ lúc rảnh rỗi mà phân phó một câu:
"Cần đóng kín lại chỗ những người ngoài, Liễu tỷ đi bồi Hạ Lan Giác một chút, tốt nhất đừng làm cho y sợ."
Liễu Ngọc Tố nhận được mệnh lệnh:
"..
Được, chị sẽ đi ngay bây giờ."
Chuẩn bị nhiệm vụ chiến đấu Chử Minh Tú và Lộ Bách cho nhau một cái liếc mắt, sau đó kìm nén sự tò mò về bát quái, chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu.
Mộ Dung Lam cũng nhịn không được ở trong lòng phun tào một câu, thầm nghĩ Tư Thần Diệu không khỏi đem Hạ Lan Giác xem như báu vật.
Chi tiết nhỏ này nhưng lại vừa lúc làm mọi người giảm bớt vài phần cảm xúc khẩn trương, mà cho rằng những người khác sẽ không biết, Hạ Lan Giác đang ở nắm chặt thời gian học ngôn ngữ mới, đối với sự xuất hiện của Liễu Ngọc Tố vô cùng khó hiểu.
Giữa bọn họ hiện tại vẫn là ngôn ngữ không thông, Liễu Ngọc Tố cũng không thể giải thích rõ ràng với Hạ Lan Giác, chỉ đại khái cho y biết chút nữa sẽ có một cuộc chiến, là Tư Thần Diệu lo lắng y sợ hãi, kêu cô lại đây cùng y.
Nghe nói sẽ có cuộc chiến, Hạ Lan Giác tức khắc có rất nhiều thứ muốn hỏi, hơn nữa nhiều ít có chút lo lắng.
Vì trước kia y chỉ dám lén lút tu luyện một mình, ít cùng người khác đánh nhau, lại nghe nói có không ít thiên tài thậm chí là cường giả chỉ vì vô tình bị thua khiến họ ngã xuống, y đối với chuyện đánh nhau vẫn luôn có chút sợ hãi.
Mặc dù trình độ tu vi nơi này tựa hồ cũng không cao, đánh nhau hẳn là không thể uy hiếp được y, Hạ Lan Giác vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Hơn nữa Tư Thần Diệu thực lực có bao nhiêu, có thể thắng hay không, y cũng không chắc chắn.
Không lo lắng cho mình, còn muốn lo lắng cho Tư Thần Diệu.
Nhưng Hạ Lan Giác lại sốt ruột, lời Liễu Ngọc Tố nói y cũng không thể nghe hiểu hoàn toàn.
Ngôn ngữ nơi này truyền thừa chậm làm cho y tức giận, Hạ Lan Giác mở miệng vài lần, cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm lại.
Chỉ là nhất thời y cũng không kiên nhẫn tiếp tục chậm rì rì học ngôn ngữ mới nữa mà dứt khoát cầm ra một khối ngọc không quý lắm, tính toán tự mình khắc cái ngọc giản truyền thừa.
Tuy rằng khắc ngọc giản có thể mất nửa canh giờ của y, nhưng thế nào cũng nhanh hơn so với phương pháp truyền thụ của nơi này.
Hạ Lan Giác mang theo một chút nôn nóng cùng sầu lo khắc ngọc giản, Liễu Ngọc Tố xem không hiểu y đang làm cái gì, nhưng thấy y cũng không có bộ dạng quá sợ hãi nên đem lực chú ý đặt trên cuộc chiến sắp nổ ra.
Kế hoạch của Tư Thần Diệu thực hiện rất thuận lợi, bên kia quả nhiên không có trực tiếp công kích bọn họ, đánh mấy pháo uy hiếp một chút, thấy bọn họ hoàn toàn không phản kháng, liền buông xuống một chút đề phòng, muốn giao lưu trực tiếp với bọn họ.
Mộ Dung Lam lại lần nữa đảm nhiệm vai lừa gạt, ý đồ làm đối phương tin tưởng bọn họ vô hại.
Hắn lừa gạt rất thành công, cũng không có khiến cho đối phương hoài nghi, nhưng bên kia mới bắt đầu tâm cảnh giác rất cao.
Không giống tình huống tốt như Tư Thần Diệu suy đoán là trực tiếp kết nối lên phi thuyền, mà là muốn bọn họ mở cửa khoang ra, phái chiến sĩ cơ giáp lại đây xác nhận tình huống.
"Không có biện pháp, đoàn lính đánh thuê bình thường chạy đến tinh cầu khu F vẫn quá kỳ quái, là tôi khẳng định cũng rất nghi ngờ."
Mộ Dung Lam thở dài nói.
"Không có việc gì, hiện tại chính là so với kết nối trực tiếp hơi phiền toái hơn một chút mà thôi."
Tư Thần Diệu ngữ khí trấn định nói:
"Thập Thất, hiện tại chúng ta có xác suất thắng là bao nhiêu?"
"78.3%."
Trong mắt Tư Thần Diệu loé lên một tia sáng màu đỏ tươi, hơi hơi cong khóe miệng:
"Không, là 100%."
Hai chiếc chiến hạm loại nhỏ võ trang hạng nặng một trái một phải bắt phi thuyền ở giữa ngừng lại, phi thuyền chủ động mở cửa khoang ra.
Rất nhanh, một tiểu đội chiến sĩ cơ giáp từ trong một tàu chiến hạm ra tới, đi tới cửa phi thuyền.
Cũng không có người chú ý tới, một chiếc UAV siêu nhỏ tàng hình ở gần chỗ cửa khoang chiến hạm, khi cửa vừa khoang mở ra đã nhanh chóng bẻ khóa và sao chép mã điều khiển trong đó, chuyển về cho Lộ Bách.
Một đội chiến sĩ cơ giáp thuận lợi tiến vào phi thuyền, hơn nữa có một cô gái diện mạo xinh đẹp tiếp đãi, ngay lập tức làm cho bọn họ càng buông lỏng cảnh giác, đi theo vào bên trong phi thuyền.
Tư Thần Diệu ngồi ở trong cơ giáp, nhìn hình ảnh trên màn hình, lúc những người khác tâm càng thắt chặt, rốt cuộc nhẹ giọng nói:
"Động thủ."
Ngay trong nháy mắt này, Tư Thần Diệu điều khiển cơ giáp cùng với đông đảo robot chiến đấu từ phi thuyền bên kia trào ra, trực tiếp lao thẳng vào cửa khoang một chiếc chiến hạm trong đó.
Mà đội chiến sĩ cơ giáp tiến vào phi thuyền hoàn cảnh vị trí nháy mắt thay đổi, trực tiếp nhốt bọn họ lại.
Phát hiện không đúng lập tức công kích Chử Minh Tú người dẫn đường bọn họ lại đây, nhưng Chử Minh Tú đã chuẩn bị tốt mê hoặc địch nhân nhanh chóng cúi người né tránh công kích của đối phương rồi biến mất sau bức tường kín.
Những người này cố đánh vỡ cái lồng giam nhỏ hẹp này, nhưng bọn họ có công kích thế nào cũng không hề có tác dụng, tín hiệu cũng bị che chắn.
Hơn nữa không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, năng lượng cơ giáp của bọn họ nhanh chóng giảm xuống, rất nhanh sẽ không thể tiến hành công kích thậm chí là điều khiển.
Nhưng những người này cũng không dám tùy tiện thoát ly cơ giáp, bằng không một chút độc khí sẽ có thể lấy mạng bọn họ, chỉ có thể ngốc ở bên trong, cái gì cũng không làm được.
Bên kia, nhìn thấy Tư Thần Diệu và robot chiến đấu xuất hiện, đối phương phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đóng cửa khoang ra vào, bắt đầu công kích bọn họ.
Nhưng phi thuyền vô cùng linh hoạt lui về phía sau trốn đi, hai chiếc chiến hạm công kích quy mô lớn thiếu chút nữa trực tiếp bắn vào nhau.
Tuy chiến hạm hỏa lực mạnh, nhưng năng lực chạy vẫn kém hơn không ít so với phi thuyền Thập Thất cải trang đặc thù, bởi vì khoảng cách quá gần, lại bận tâm cho đồng đội, Thập Thất xê dịch trốn tránh, nửa ngày cũng chỉ bị chút tổn thương nhỏ.
Tư Thần Diệu điều khiển cơ giáp, càng là không làm chiến hạm lửa đạn đuổi theo, nhanh chóng lao tới lối vào một chiếc chiến hạm, chỉ là tổn thất một ít người máy chiến đấu.
Nhìn ra hắn muốn phá cửa khoang tiến vào chiến hạm, đối phương cảm thấy không ổn, không hề chần chờ, thân hạm phóng ra một cái ống xoay tròn, nhắm ngay cơ giáp của Tư Thần Diệu nhưng mà một pháo bắn tới, đạn pháo chỉ xẹt qua thân tổn thương cũng không thèm để ý.
Cơ giáp muốn phá cửa khoang cũng không dễ dàng, Tư Thần Diệu nếu không né, một phát này tuyệt đối sẽ ngỏm thật.
Nếu thật ăn một phát này, không có chiến hạm đằng sau như vậy cơ giáp khẳng định là tránh không được.
Nhưng đối phương cũng không trông cậy vào lần này có thể giết chết Tư Thần Diệu, mà là chỉ là muốn tạm thời bức lui hắn mà thôi.
Nhưng mà Tư Thần Diệu lại không trốn.
Đạn càng ngày càng gần, càng ngày càng nóng độ ấm hắn ở trong cơ giáp cũng cảm nhận được, nhưng Tư Thần Diệu sắc mặt lại một chút bất biến, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Đến khi giọng nói cực nhỏ của Lộ Bách truyền đến:
"Ok!"
Khi nháy mắt đạn pháo sắp tới, cửa khoang chiến hạm đột nhiên mở ra.
Đạn pháo gào thét bay qua, cái gì cũng không đánh trúng.
Tư Thần Diệu điều khiển cơ giáp, đã trực tiếp lao vào.
Lúc này Hạ Lan Giác khắc ngọc giản được một nửa, đột nhiên cảm nhận được một cỗ chiến ý và hưng phấn trước kia chưa từng có, không khỏi quay đầu nhìn về phía cỗ cảm xúc xa lạ.
Một mình vọt vào chiến hạm quân địch, Tư Thần Diệu cũng không sợ hãi, tương phản, hắn còn cong khóe môi, đôi mắt huyết sắc càng thêm đỏ tươi, để lộ ra vẻ khát máu.
Trận chiến tàn khốc thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.
.