Editor: AmiLee
Bị lão đại nhà mình không tiếng động uy hiếp, Chử Minh Tú lập tức từ trạng thái hưng phấn héo xuống, yên lặng cúi đầu muốn thoát khỏi ánh mắt tử vong của Tư Thần Diệu.
Mộ Dung Lam năng lực thừa nhận mạnh hơn một chút, căng da đầu đối Tư Thần Diệu nói:
"Lão đại, có chuyện gì sao?"
Tư Thần Diệu:
"Lời y nói các ngươi nghe hiểu được?"
Mộ Dung Lam:
"Nghe hiểu, nghe hiểu được ạ."
Tư Thần Diệu:
"Là tác dụng của đám sương mù vừa nãy?"
Mộ Dung Lam:
"Đúng vậy."
Tư Thần Diệu nghe vậy sắc mặt càng thêm khó lường:
"Vì sao đám sương mù kia chỉ chọn trúng hai người các ngươi vậy?"
Mộ Dung Lam ngẩn ra:
"Đám sương mù kia hình như là y làm ra, hẳn là y muốn quyết định như vậy đi, tôi cũng không biết.."
Cảm giác được ánh mắt Tư Thần Diệu càng ngày càng lạnh băng, giọng Mộ Dung Lam nói mấy chữ cuối cùng càng nhỏ dần, bất quá hắn còn xem như hiểu biết Tư Thần Diệu, thấy thế vội vàng còn nói thêm:
"Để tôi hỏi một chút."
Mộ Dung Lam vội vàng hỏi Hạ Lan Giác:
"À cái này, vì sao cậu không truyền cho lão đại chúng tôi cái này? Chính là người ôm..
cách cậu gần nhất đó."
Mộ Dung Lam kỳ thật muốn nói ôm, cũng may còn nhớ rõ bẻ lại.
Hạ Lan Giác không khỏi nhìn thoáng qua Tư Thần Diệu, đối diện với ánh mắt của đối phương lại cuống quít dịch trở về, nói với Mộ Dung Lam:
"Cái này chỉ có tu sĩ cấp cao mới có thể tiếp thu, tu vi không đủ thừa nhận không được.
Anh và cô ấy là Nguyên Anh kỳ, tiếp thu thì không thành vấn đề, lão, lão đại của các anh, tu vi có điểm kỳ quái, nhưng mà hẳn là không tới Nguyên Anh, cái này đối với anh ta không được tốt lắm."
Mộ Dung Lam theo như lời Hạ Lan Giác nói nghe không hiểu mấy từ tu sĩ, Nguyên Anh linh tinh có nghĩa gì, nhưng hắn nghe hiểu ý trong lời nói đó, đại khái chính là nói Tư Thần Diệu có hơi yếu thừa nhận không được.
Chỉ là lời này hắn không dám trực tiếp phiên dịch cho Tư Thần Diệu, nhưng không nói cũng không được, do dự trong chốc lát đành phải tận lực uyển chuyển mà giải thích:
"Lão đại, y nói anh rất không thích hợp với cái này, tôi và Minh Tú tương đối thích hợp hơn."
Tư Thần Diệu nhìn dáng vẻ của hắn, rất nhanh đã hiểu được ý Mộ Dung Lam chưa nói, nhịn không được cười nhạo một chút:
"Chê ta yếu hơn so với các ngươi sao?"
Tư Thần Diệu nói nhìn về phía Hạ Lan Giác trong ngực mình.
Thấy thủ hạ không có việc gì, Tư Thần Diệu chế Hạ Lan Giác động tác đã thả lỏng ra, hiện tại là thật sự dùng tay đem y nửa ôm ở trong ngực.
Ý tưởng muốn cắn y một ngụm cho hết giận lần thứ hai xuất hiện, nhưng Tư Thần Diệu vẫn là nhịn xuống, quay đầu âm trầm nói với Mộ Dung Lam:
"Kêu y dạy ta ngay lập tức."
"..."
Mộ Dung Lam chỉ có thể thành thật mà chuyển đạt một lần, hơn nữa bảo đảm Tư Thần Diệu năng lực thừa nhận rất tốt, tuyệt đối so với hắn và Chử Minh Tú còn tốt hơn.
Lại không nghĩ tới Hạ Lan Giác vẫn lắc đầu.
"Có hai người các anh có thể phiên dịch là được, không cần phải để anh ta thừa nhận cái nguy hiểm này."
Hạ Lan Giác cẩn thận không dám dò xét tình huống trong cơ thể Tư Thần Diệu, nhưng đại khái cảm giác được không phải rất tốt.
Vì thế không nghĩ lại cho hắn gia tăng loại gánh nặng không cần thiết này.
Biết rõ tính tình của Tư Thần Diệu, Mộ Dung Lam nghe vậy vẻ mặt đau khổ, tìm lý do tiếp tục khuyên nhủ:
"Cái này..
Đàm phán nên trực tiếp cùng lão đại đàm phán, như vậy mới có tác dụng, cùng đám tiểu lâu la chúng tôi nói không thích hợp lắm."
Rõ ràng biết đã từng có rất nhiều người lãnh đạo đàm phán cũng là vượt ngôn ngữ mang theo phiên dịch, nhưng Mộ Dung Lam vẫn không thể không nói bậy bạ.
Hạ Lan Giác không có kiến thức lại bị hù dọa, nhưng y do dự một chút, lại nhanh chóng trộm liếc mắt Tư Thần Diệu một cái, rõ ràng biết Tư Thần Diệu nghe không hiểu, nhưng vẫn nói chậm lại với âm lượng vô cùng nhỏ với Mộ Dung Lam:
"Vẫn là thôi đi, này, kỳ thật tôi có một chút sợ anh ta, không muốn trực tiếp nói với anh ta.."
Mộ Dung Lam ngây ngẩn cả người, tiếp thu được ánh mắt Tư Thần Diệu lại một lần nữa dò hỏi tình huống, trong lòng phát khổ..
Lần này nói trực tiếp với Tư Thần Diệu kiểu gì đây?
Lấy trình độ hiểu biết của hắn đối với Tư Thần Diệu, đối phương hôm nay động tác khác thường rõ ràng là đối Hạ Lan Giác rất là coi trọng, chính là ý nghĩa coi trọng trên mặt chữ a.
Nếu mà biết đối phương ngay cả lời nói cũng không muốn nói với anh, sợ không phải sẽ ngay lập tức nổ mạnh chứ?
Mộ Dung Lam thầm nghĩ bản thân quả thực giống như là tên pháo hôi, châm chước chậm rãi nói với Tư Thần Diệu:
"Y nói..
Đối mặt với anh áp lực khá lớn, muốn từ tôi thuật lại là được..
Ách, đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì lo lắng anh chịu ảnh hưởng không tốt."
Cho dù Mộ Dung Lam đã điểm tô cho đẹp, Tư Thần Diệu nghe vậy vẫn là lập tức nhăn lại mi, nhìn về phía Hạ Lan Giác, sắc mặt rõ ràng trầm xuống dưới.
Xong rồi xong rồi, đứa nhỏ này sẽ không bị ăn đòn chứ? Mộ Dung Lam cảm thấy không ổn, Tư Thần Diệu bộ dáng này hiển nhiên là rất tức giận.
Hắn từ trước đến nay tính tình tuy không tốt nhưng trình độ tức giận cũng chỉ là mắng chửi người khác mà thôi, còn Tư Thần Diệu tức giận cũng đủ đem người ta đánh tới bán thân bất toại.
Thiếu niên này tuy rằng có chút thủ đoạn đặc biệt, nhưng cấp bậc nguyên lực tựa hồ còn không bằng đại bộ phận người thường, nếu như bị Tư Thần Diệu đánh cho một nhát thì còn sống không?
Mộ Dung Lam lập tức muốn khuyên can, lại thấy cổ tay thon dài của Tư Thần Diệu đã buông cổ Hạ Lan Giác ra rồi lại lần nữa bóp chặt hơn một chút, ánh mắt màu máu đỏ tươi cuồn cuộn, thần sắc đen tối không rõ..
Hạ Lan Giác ngơ ngẩn mà nhìn Tư Thần Diệu, phảng phất đã bị dọa cho choáng váng.
Mộ Dung Lam kinh hãi mà mở to hai mắt, vội vàng muốn ngăn lại, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tư Thần Diệu đang bóp cổ Hạ Lan Giác ngón tay nhỏ dài khẽ nhúc nhích, thì thấy làn da phần cổ của đối phương trắng nõn yếu ớt..
Nhẹ nhàng cào ngứa vài cái..
Hạ Lan Giác đột nhiên không kịp phòng ngừa, không chịu được buồn cười mà phát ra một tiếng cười khẽ ở trong cổ họng mềm mại, tiếp theo tức khắc mặt đỏ lên, muốn tránh khỏi hắn.
Tư Thần Diệu lại còn một bộ hung ác, ngón tay cố ý mơn trớn hầu kết nhỏ đáng yêu của đối phương.
"Ưm.."
Bị ngón tay hơi mang vết chai mỏng xẹt qua hầu kết mẫn cảm, Hạ Lan Giác giật mình một cái, vốn dĩ muốn lui về phía sau.
Eo lại mềm nhũn, ngược lại càng thêm nhào vào trong lòng ngực rắn chắc của Tư Thần Diệu, bị nhào vào trong ngực Tư Thần Diệu sắc mặt rốt cuộc chuyển biến tốt, gợi lên khóe miệng.
Thấy toàn bộ quá trình Mộ Dung Lam: "..."
Cặp mắt chó của tôi muốn mù luôn rồi.
Lúc trước Chử Minh Tú và Lộ Bách nỗ lực né tránh tầm mắt Tư Thần Diệu lúc này đều nhịn không được vây xem lên, càng xem càng cảm thấy tình huống không đúng.
"Ôi mẹ ơi, quả thực rất giống phim thần tượng.."
Chử Minh Tú nhỏ giọng phun tào:
"Lão đại khi nào biết cách trêu ghẹo như vậy?"
Lộ Bách: "..."
Người trầm mặc ít lời trời điểm bị khiếp sợ càng tổ chức không ra ngôn ngữ, chỉ có thể phụ họa Chử Minh Tú gật gật đầu.
Mộ Dung Lam trừu trừu khóe miệng, lòng nghĩ trêu ghẹo cái rắm a, quả thực chính là thiểu năng trí tuệ, phim thần tượng cũng chưa diễn như vậy.
Nếu không phải đánh không lại Tư Thần Diệu, ta khẳng định muốn ăn ngay nói thật.
Cũng không có ăn ngay nói thật Mộ Dung Lam nỗ lực làm giảm đi tồn tại của mình, những người đó nhìn về phía Hạ Lan Giác.
Bọn họ phát hiện Hạ Lan Giác có thể cùng Mộ Dung Lam câu thông thì thái độ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này lại đối Tư Thần Diệu một lần nữa bốc cháy lên lửa giận, thoạt nhìn vô cùng muốn nhảy dựng lên đem cái người đang động tay động chân với Hạ Lan Giác xé nát.
Mộ Dung Lam nhịn không được ở trong lòng tán thưởng bọn họ hai câu:
Rất dũng cảm, rất dũng mãnh không sợ chết người mà, có thể quang minh chính đại mà khinh bỉ Tư Thần Diệu, thật hâm mộ!
Bởi vì Tư Thần Diệu đối Hạ Lan Giác phát hỏa giới hạn chỉ trong cào ngứa, lực uy hiếp thật sự không đủ.
Cuối cùng vẫn không thể ép Hạ Lan Giác đem ngôn ngữ truyền thụ cho hắn, chỉ có thể lạnh nhạt mà nhìn Hạ Lan Giác và Mộ Dung Lam nói, lại từ Mộ Dung Lam chuyển đạt cho hắn.
Thấy bọn họ đã câu thông thuận lợi, Hạ Lan Giác ý bảo rằng những người đó bị đạo tặc tinh tế nhốt lại cũng chậm rãi nguyện ý đem tình huống mình biết đến nói cho Mộ Dung Lam bọn họ.
Tốn một đoạn thời gian sau, đối với tình huống căn cứ này đại khái Tư Thần Diệu biết được một ít.
Hắn chần chờ một chút, vẫn là tạm thời tránh đi bọn Hạ Lan Giác, cùng thủ hạ giao lưu phân tích một chút tình huống.
"Thế nhưng có hơn trăm người giấu ở khu F hẻo lánh, còn có vũ khí uy lực lớn, đây tuyệt không phải đạo tặc tinh tế bình thường! Nhưng cách nơi này mấy cái khả năng bùng nổ xung đột đều không gần, hơn nữa hoàn cảnh còn kém, vì sao đem trang bị và nhân thủ muốn giấu ở chỗ này?"
Mộ Dung Lam chải vuốt một chút tin tức, nhịn không được nói.
Tư Thần Diệu trầm giọng nói:
"Đương nhiên không chỉ là vì giấu trang bị và nhân thủ, cái tinh cầu X-36 này tuyệt đối có chỗ đặc biệt.
Lộ Bách, đem những nơi khác cũng tận lực đào ra, cho dù tìm không thấy người sống, hẳn là cũng có thể tìm được không ít đồ vật hữu dụng."
Lộ Bách lập tức đi làm, Tư Thần Diệu nhìn về phía Mộ Dung Lam, hỏi:
"Y nói những người này là y cứu?"
Mộ Dung Lam:
"Đúng vậy, Hạ Lan tiên sinh nói như vậy, những người này cũng nói như vậy.
Nhưng mà lão đại, cái dạng thủ đoạn gì mới có thể ở gần vụ nổ mạnh như vậy không chịu một chút ảnh hưởng?
Hơn nữa nói những người này là đạo tặc tinh tế bắt làm nô lệ, tình huống thân thể khẳng định không tốt, nhưng là trên thực tế bọn họ đều thật sự rất tốt.
Hạ Lan tiên sinh nói là cho bọn họ uống thuốc, bọn họ cũng là nói Hạ Lan tiên sinh một chén nước khiến cho bọn họ khôi phục khỏe mạnh, thậm chí còn biến tuổi trẻ.
Nhưng tôi rất hoài nghi trên thế giới này thật sự có thuốc tốt như sao?"
Có thể thuận lợi giao lưu, Mộ Dung Lam tự nhiên đã biết tên Hạ Lan Giác.
Trên thực tế ở vừa rồi đối thoại, những người bị bắt làm nô lệ đó ngay từ đầu đối với tin tức của Hạ Lan Giác cái gì cũng không chịu nói.
Vẫn là Hạ Lan Giác chủ động nói mình bảo hộ bọn họ, trị bệnh cho bọn họ, Mộ Dung Lam lại lấy tới gạt những người đó, mới làm cho bọn họ nói ra.
"Hạ Lan Giác vẫn là không chịu nói lai lịch của y?"
Tư Thần Diệu không có trả lời nghi vấn của Mộ Dung Lam, mà lại hỏi.
Mộ Dung Lam gật đầu:
"Vâng, những mặt khác y đều nói rất chủ động, chính là lai lịch kiên trì không nói, chỉ nói y bị hôn mê nên người đóng lại trong căn cứ nơi này chộp tới."
Tư Thần Diệu trầm ngâm một chút:
"Các ngươi cảm thấy lai lịch của y có thể là cái gì?"
Luôn luôn không am hiểu động não Chử Minh Tú vội vàng lắc đầu, Mộ Dung Lam nghĩ nghĩ, cũng lắc đầu:
"Tôi không đoán được."
Tư Thần Diệu đôi tay vây quanh ở trước ngực, ngón trỏ tay phải bên trên cánh tay trái theo quá trình suy tư mà gõ từng cái.
"Những người nô lệ đó nói lúc Hạ Lan Giác bị bắt tới nơi này, đạo tặc tinh tế áp giải y đã nói qua cái gì?"
Mộ Dung Lam ngẩn ra, nhớ lại một chút rồi nói:
"Hình như là kêu Hạ Lan tiên sinh đừng có chết, nói y rất đáng giá, là.."
Mộ Dung Lam nhíu mày nhớ lại, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
"Chủng tộc nguyên thủy? Lão đại anh cảm thấy y là chủng tộc nguyên thủy?"
Tư Thần Diệu kỳ thật cũng không cảm thấy như vậy, hắn cảm thấy Hạ Lan Giác ít nhất cũng có rất lớn quan hệ với hắn.
Chủng tộc nguyên thủy với y còn có quan hệ gì? Bất quá đối với những người khác, chủng tộc nguyên thủy hiển nhiên là một cách giải thích hợp lý nhất.
Từ mấy trăm năm trước sau khi đại vũ trụ xảy ra vụ nổ Big Bang nhân loại từng phát hiện qua không chỉ một người chủng tộc nguyên thủy, trình độ khoa học kỹ thuật văn minh của bọn họ không bằng nhân loại, nhưng lại ở những mặt khác có chỗ độc đáo cực kỳ lợi hại.
Thậm chí những truyền thuyết mà con người tượng ra như thiên sứ, nhân ngư đều có khả năng tồn tại trong chủng tộc nguyên thủy.
Hạ Lan Giác nếu là chủng tộc nguyên thủy, như vậy sẽ có năng lực đặc biệt, có thần dược có thể làm cho người ta cải lão hoàn đồng, cũng không tính quá mức khoa trương.
Tư Thần Diệu kỳ thật là vì muốn giúp Hạ Lan Giác che giấu, nhưng bọn Mộ Dung Lam luôn luôn tín nhiệm phán đoán của hắn, nghe hắn nói xong cảm thấy quả nhiên rất có khả năng, còn chủ động giúp Hạ Lan Giác là chủng tộc nguyên thủy tìm bằng chứng.
"Xác thật, y dùng chính là ngôn ngữ không biết, máy phiên dịch đều không có, chỉ nghĩ ra là chủng tộc nguyên thủy."
Mộ Dung Lam nói.
Chử Minh Tú cũng nhớ tới cái gì:
"Kiểu dáng quần áo của y trước nay chưa thấy qua, kiểu tóc cũng vậy! Có phải hay không cũng là phục sức của chủng tộc nguyên thủy, cho nên không giống chúng ta?"
Hạ Lan Giác là từ một thế giới khác tới, cho nên hiện tại bọn họ lấy một cái chủng tộc nguyên thủy theo chân bọn họ không hề giao thoa, phát hiện tình huống của Hạ Lan Giác xác thật nơi chốn đều đối được.
"Trời ơi, chúng ta thế nhưng phát hiện ra chủng tộc nguyên thủy? Đây khẳng định sẽ làm người toàn đế quốc khiếp sợ!"
Chử Minh Tú hưng phấn la lên.
Mộ Dung Lam lúc này mới giội nước lã vào hắn:
"Người ta chết sống không nói lai lịch, rõ ràng chính là không muốn để cho người khác biết chủng tộc của bọn họ tồn tại, ngươi lấy cái gì khiếp sợ toàn đế quốc?"
Chử Minh Tú sửng sốt, Mộ Dung Lam còn nói thêm:
"Cũng đúng, nghe nói trước kia bị con người phát hiện chủng tộc nguyên thủy thì đã chịu bắt giữ thậm chí xâm lấn.
Con người quá mức tham lam, chủng tộc nguyên thủy tồn tại bị thông báo khắp nơi, đối bọn họ mà nói cũng không phải chuyện tốt."
Tin tức chấn động như vậy lại không thể chia sẻ với bên ngoài, Chử Minh Tú khó tránh khỏi cảm giác hơi thất vọng, bất quá nàng cũng hoàn toàn có thể lý giải, nghĩ nghĩ lại hỏi:
"Chúng ta đây lại không tra hỏi lai lịch của Hạ Lan tiên sinh sao? Để y quay về tộc của mình?"
Tư Thần Diệu nói:
"Nếu đợi chút nữa tìm đạo tặc tinh tế còn sống, có thể hỏi lại.
Người bên kia thì không cần hỏi lại.
Bất quá y tạm thời cũng không thể về nhà đi, đạo tặc tinh tế đã đoán được y là chủng tộc nguyên thủy, nói không chừng còn đem tin tức gửi đi.
Nếu y trở về, vạn nhất bị những người đó theo dõi, chính là dẫn sói vào nhà, nói không chừng sẽ huỷ hoại toàn bộ chủng tộc."
Chử Minh Tú bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, lại không ngại học hỏi kẻ dưới nói:
"Vậy nên làm cái gì bây giờ?"
Mộ Dung Lam lúc này lại mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, tiếp theo liền thấy Tư Thần Diệu nghe vậy không dấu vết mà cong cong môi, nói:
"Y có thể ở cùng chúng ta, có thể bảo đảm an toàn, cũng sẽ không bị tiết lộ thân phận là lựa chọn tốt nhất."
Mộ Dung Lam: "..."
Mắt chó của ta thật sự mù rồi.
.