Anh cũng không nhìn nhiều, sau ba giây, lúc thang máy đến nơi hoặc chuông điện thoại kêu lên, anh liền thu lại ánh mắt, bận việc của mình.
Hôm nay, Đàn Ninh đi ra từ thang máy, lúc đi ngang qua quán cà phê thì thấy Bernt đang ngồi ở trong quán cười nói vui vẻ với Nhan Xảo.
Cuối cùng anh hỏi Văn Quân ở bên cạnh: “Tại sao dạo gần đây Bernt hay ngồi ở quán cà phê vậy?”
Cũng không phải anh có ý muốn tính toán, nhưng tuần này Bernt đã mang máy tính ngồi ở vị trí đó trò chuyện uống cà phê với Nhan Xảo ít nhất ba lần rồi.
Kỷ luật khi đi làm ở Kibble không nghiêm, chỉ cần có thể làm ra thành quả thì ngồi ở đâu làm việc cũng được.
Đặc biệt là Bernt, người đã làm việc chung với anh gần như ngay từ khi anh bắt đầu lập nghiệp, Đàn Ninh vốn rất tôn trọng anh ta.
“Ồ, nói ra! ” Chuyện này, Lý Cù biết, “Lần trước không phải có người không cẩn thận làm rơi kịch bản sao, người ấy là Bernt.
Cái người dán ghi chú lên kịch bản, chính là cái cô Nhan mà anh dẫn về kia.
”
Đàn Ninh cau mày, người đó luôn làm những việc không giống với những nhân viên khác trong quán cà phê.
“Bernt nghe nói cô ấy ở tại khách sạn cho thuê theo tháng, hình như còn đang muốn giúp cô ấy để ý xem có căn nhà nào phù hợp với con gái sống một mình hay không.
”
Bernt chỉ lớn hơn anh ba tuổi, mà lịch sự nho nhã, tính tình tốt không có điểm nào chê, lại còn là người phụ trách của bộ phận mua bán bản quyền, người bên ngoài muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta đúng thật là không ít!
“Chắc không phải là Bernt nhìn trúng người phụ nữ của Dương Thư đấy chứ?” Đàn Ninh quăng một câu rồi ra khỏi tòa nhà Kibble.
Buổi tối, Đàn Ninh tắm rửa xong, bèn nằm lên giường.
Anh nhìn trần nhà, một lúc sau, cúi đầu xuống, bụng dưới đã co thắt lại.
Đàn Ninh dừng lại một chút, yết hầu lăn nhẹ, đột nhiên, anh dứt khoát cởi quần của mình xuống, đưa tay nắm lấy thứ nóng bỏng đang nhô lên kia.
Chỉ một lúc sau, hô hấp của anh đã bắt đầu trầm đi, càng lúc càng nặng.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ khỏa thân bỗng trèo lên giường anh, nở nụ cười duyên dáng: “Em đến giúp anh.
”
Nói xong, người phụ nữ đó vươn tay cầm lấy thứ nóng bỏng của anh.
Đàn Ninh dừng lại – Nhan Xảo.
Anh đột nhiên từ trong mơ bừng tỉnh.
Trong phòng một màu đen kịt, yên tĩnh đến nỗi phảng phất có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập.
Tất cả hồi nãy chỉ là mơ.
Anh vén chăn ra, quần vẫn ở đây, chỉ là thứ nóng bỏng kia quả thật vẫn còn ngẩng lên khá cao, căng thành cái lều bạt.
Nhưng anh… tại sao lại mơ thấy người phụ nữ của Dương Thư?