Ngày hôm đó, khi Bernt vào văn phòng của anh, Đàn Ninh đang xem xét một tờ hóa đơn chi phí khác thường mà bộ phận tài vụ đưa tới, Bernt đến khá đúng lúc, vì tờ hóa đơn trong tay anh xuất phát từ bộ phận mua bán bản quyền của Bernt.
Nhưng anh quyết định lắng nghe những gì Bernt muốn nói với mình trước khi hỏi.
“Đàn Ninh, ở quán cà phê tầng dưới có một nhân viên mới tới tên là Nhan Xảo, không biết cậu có chú ý tới hay không?”
Đàn Ninh mỉm cười: “Sao vậy?”
“Thực ra gần đây tôi thường làm việc ở đó, trong lúc nói chuyện phiếm với cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp với bộ phận mua bán bản quyền của chúng tôi, tôi muốn điều chuyển cô ấy đến bộ phận của mình.
”
Đàn Ninh nheo mắt lại: “Cô ấy chỉ là nhân viên pha chế cà phê thôi.
”
“Cô ấy có những kiến thức cần thiết để giao dịch bản quyền, đương nhiên, tất cả những điều này sẽ được Mandy đánh giá trước khi đưa đến chỗ cậu để cậu quyết định, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ cho cô ấy một cơ hội.
”
Anh Bernt này, mặc dù ngày thường nhìn qua không thể nói khoa trương là không gần nữ sắc, nhưng Đàn Ninh cảm thấy anh ta cũng coi như là người chính trực có nguyên tắc, thế nhưng lần này lại chịu mở miệng vì Nhan Xảo, không thể không nói, cô Nhan Xảo dưới lầu kia thật đúng là không đơn giản.
Quả thực mới vừa trước đó anh vừa đang nghĩ đến việc điều chuyển cô đến chỗ khác, thì ngay sau đó liền có người tới vì cô mà xin ra trận giết giặc.
Thực tình mà nói, Bernt muốn điều chuyển một người cũng chỉ là chuyện nhỏ, không phải việc lớn gì, trong tình huống bình thường thì cứ bảo người này đi tìm người phụ trách của bộ phận nhân sự là Mandy, chờ Mandy thông qua, anh cũng sẽ thông qua.
Nhưng loại cảm giác bị chi phối này khiến Đàn Ninh không thoải mái lắm: "Là cô ấy nhờ anh giúp à?”
“Không không không, không phải.
”
Đàn Ninh hơi suy nghĩ một chút, trước tiên gác chuyện này lại đã: “Bernt, nếu anh đã đến rồi, vậy bên tôi cũng có việc muốn hỏi anh, tôi nghĩ, anh có thể giải thích cho tôi biết những chi phí này là như thế nào không?"
Đàn Ninh đứng dậy, đến trước mặt Bernt, đưa hóa đơn thanh toán khác thường cho anh ta.
Ba tháng trước mấy nhân viên dưới quyền Bernt vừa đi công tác ở nước Mỹ, trong thời gian đó có tụ họp một lần, mọi người đi đến một nhà hàng với giá bình quân khoảng 250 đô la một người, 7 người tổng chi phí là 1750 đô la, vốn dĩ đây không phải là việc gì đáng để hỏi đến, dù sao nếu là vì công việc, tất nhiên là không ngại: “Trong số bảy người đi tụ họp này, ai là khách hàng?”