Vẻ mặt của hai biên kịch đứng phía sau cũng không biểu lộ ra biểu cảm gì, tựa như đang cười —— đây là đồ nhà quê từ đâu ra vậy?
“Không phải…” Nhan Xảo cũng rất xấu hổ, còn ở trước mặt bao nhiêu người bị người khác răn dạy nữa chứ, cô luống cuống tay chân dọn đồ của mình vào trong vali của Bernt.
Khúc nhạc đệm này cuối cùng cũng qua đi, rốt cuộc đoàn người cũng thuận lợi lên máy bay.
Ở cabin, Bernt và Đàn Ninh ngồi cùng một chỗ, cả hai đang thấp giọng thảo luận hành trình sau khi hạ cánh.
Đàn Ninh vừa lướt máy tính bảng, vừa nghe.
Nhan Xảo cố gắng tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt của Đàn Ninh, anh không vì chuyện vừa rồi mà tức giận, biểu cảm anh lạnh nhạt, hình như đã quên luôn chuyện này.
Nhan Xảo mới vừa thở phào một hơi xong, bên kia Đàn Ninh lại đột nhiên chú ý tới tầm mắt của cô, anh liếc mắt nhìn sang đây, mới vừa rồi vẻ mặt còn rất tốt, giây sau đã bị nhiễm ý giận nồng nặc, Nhan Xảo vội vàng ngồi xuống, đắp mền lên, lẩn trốn giả vờ chết.
Lúc hạ cánh ở Vienna, thời gian đã qua hơn mười tiếng.
Một hàng năm người ngủ lại khách sạn InterContinental, sáng ngày thứ hai, bọn họ đi gặp một vị khách, bận rộn mãi đến tận buổi chiều, đoàn người mới quay trở về khách sạn, mọi người tự sắp xếp hoạt động buổi tối của mình.
Trước bữa tối, trong lúc Nhan Xảo đang sắp xếp đồ vật trong phòng của mình, thì có người tới gõ cửa.
Nhan Xảo đi mở cửa, là Đàn Ninh.
Anh đút một tay vào trong túi, nhìn cô ném đồ đạc khắp giường, nhàn nhạt hỏi: “Cô mang nhiều rác rưởi như vậy làm gì?”
“Cái này chuẩn bị cho nhà văn nữ.
”
“Cái gì?” Đàn Ninh nhíu mày, bước vào phòng cô.
Cô đang sắp xếp lại đồ, muốn tách vật phẩm riêng của mình với đồ dành riêng cho nhà văn nữ ra.
Lúc này trong vali chứa đầy đồ đạc chuẩn bị cho nhà văn nữ, trên giường là quần áo cùng máy tính của cô.
“Chúng ta đi thăm hỏi, cũng không thể đi tay không được!”
“Đương nhiên tôi đã mang theo quà tặng rồi!” Đàn Ninh ngồi xổm xuống, lục lọi đặc sản địa phương trong vali của cô, quả thực là toàn là đồ quê.
“Anh không biết thôi, chứ người Trung Quốc sống ở nước ngoài, thứ họ muốn nhất chính những đặc sản địa phương không thể mua được ở nước ngoài này.
”
“Sao cô biết?”
“Đương nhiên phải biết chứ! Tôi lướt blog xã hội của bà ấy mất nguyên cả một đêm đấy, lúc bà ấy đi du lịch ở Nhật Bản cũng mang theo một đống đồ ăn, thậm chí còn mang về một cái nồi cơm điện, trên blog xã hội bà ấy còn đánh dấu rất nhiều nhà hàng có món cay Tứ Xuyên của người Trung Quốc ở Vienna, thậm chí là ở Châu u.