“Sao lần này anh lại tới đây?” Joe lại hỏi.
Đàn Ninh mặt không đổi sắc bịa chuyện: “Toàn bộ hành trình đều bận rộn vì một hạng mục, hôm nay mới rảnh rỗi tới ăn bữa cơm này.
”
“Nói đến chuyện này, hiện giờ mấy nhà chế tác phim quả thực là quá bát nháo, tự tiện sửa kịch bản của tác giả, làm rối tung lung beng hết lên, bác tôi là người hiểu ẽo nhất, bác ấy đã phải chịu quá nhiều loại thiệt thòi này rồi.
”
“Lần này chúng tôi mang theo đoàn biên kịch sang đây, là muốn để tác giả vừa lòng rồi mới ký hợp đồng.
”
“Vậy chẳng phải sẽ phải nán lại rất lâu ư?”
“Không có cách nào khác, ai kêu chúng tôi rất có thành ý, quyết tâm phải làm cho tác giả vừa lòng mới thôi cơ chứ.
”
Tiếp sau đó, Đàn Ninh và Joe trò chuyện qua lại về công việc, cả quá trình này Isabella cùng Nhan Xảo đều không đáp lời, chỉ lo ăn đồ ăn trong mâm.
Mà Nhan Xảo thì thật sự là xấu hổ cực kỳ, hai người này, mánh khoé bịp người thấp kém, trò chuyện hai mươi phút mà Isabella cũng chẳng thèm phản ứng lấy một câu, rất có tư thế bất luận thế nào cũng không chịu mắc câu.
Bỗng nhiên, không dưng Isabella lại lên tiếng, cười nói: “Theo tôi thấy, nhà hàng này tiếng tăm thì lừng lẫy thật đấy, nhưng mùi vị lại chẳng ra gì, cô nói xem ý cô thế nào? Cô Nhan.
”
Nhan Xảo đột nhiên bị hỏi, đầu tiên là sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Isabella, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: “Bà Isabella, chúng tôi đặc biệt đến đây chế tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt hai vị, chính là vì hy vọng có thể hợp tác với bà Isabella, chúng tôi biết bà Isabella căm hận mấy bên chế tác sửa loạn kịch bản, cho nên, bèn dẫn theo cả đoàn sang đây, hy vọng có thể làm cho bà Isabella vừa lòng, rồi chịu ký hợp đồng.
”
Lời này vừa nói ra, cả bàn ăn đều sửng sốt.
Đàn Ninh cùng Joe khiếp sợ nhìn về phía Nhan Xảo, Đàn Ninh đã cảm thấy mồ hôi lạnh nhỏ xuống cổ.
Sau một lúc lâu, bà Isabella cười ha hả, nhìn về phía Joe: “Là cháu đưa ra chủ ý này à?”
“Không phải… Cháu…”
“Bà Isabella, việc này không liên quan tới Joe.
” Đàn Ninh vội nói, “Joe không biết chuyện này.
”
“Thôi, không cần giải vây thay thằng bé, tôi ăn muối còn nhiều hơn mấy đứa ăn cơm nữa đấy.
Hai người tới ăn cơm mà đặt hẳn chỗ cho bốn người, ngay từ đầu đã lộ ra sơ hở rồi.
Ngày nào Joe cũng bận đi ăn cơm với bạn gái, nhưng hôm nay lại đòi hẹn tôi đi ăn cơm, tới đây, còn hết chỗ, trùng hợp thế nào lại gặp được hai người.
”