“Thực ra lần này chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ là,hy vọng có thể hợp tác với bà Isabella, quanh co lòng vòng như vậy, vẫn mong có thể được bà Isabella thông cảm.
” Nhan Xảo lại nói.
Rốt cuộc Isabella cười nhạt: “Dù sao tới cũng tới rồi, người cũng ngồi rồi, đứng lên chạy lấy người thì cũng quá khó coi, mọi người cũng không cần nói xiên nói vẹo làm gì, nói thẳng đi, để tôi nghe thử.
”
Đàn Ninh dừng một chút, bắt đầu nói về chuyện công việc.
Ăn bữa cơm này xong, đến cùng Isabella vẫn không tỏ thái độ gì cả.
Ở cửa nhà hàng, Đàn Ninh cùng Nhan Xảo đưa tiễn Isabella và Joe.
Hai người bên kia còn chưa đi xa, Đàn Ninh đã đột nhiên xoay người nhìn về phía Nhan Xảo: “Nghe này, tôi không phải Dương Thư, tôi là cấp trên của cô! Đừng có tự cho là mình thông minh!”
Anh nói xong thì bỏ người lại, bước ra ngoài.
Isabella quay đầu nhìn hai người đang xích mích phía bên này, nói với Joe: “Người bạn kia của cháu, chỉ sợ sẽ không để cho cô cấp dưới ấy sống an lành đâu.
”
Nhan Xảo cũng biết việc này có hơi lớn mật, nhưng cô cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đi theo phía sau Đàn Ninh.
Quả thật cô không biết phải làm thế nào để có thể thuyết phục Isabella, nhưng cô biết nói dối chắc chắn không có tác dụng.
Thực ra cô cảm thấy lúc Isabella nói những lời đó với cô là bà ấy cũng đã biết hết tất cả rồi.
Lần trước Isabella đã bị lừa một lần nên tất nhiên bà ấy sẽ rất ghét loại hành vi này, hơn nữa Nhan Xảo không biết vì sao bọn họ lại cảm thấy mình có thể giấu được Isabella, trong khi đến ngay cả cô cũng có thể nhìn ra được mánh khoé bịp người này.
Suốt đường đi cô cũng không nói gì mà chỉ đi theo Đàn Ninh trở về khách sạn.
Tự kiểm điểm cả một đêm, sáng sớm hôm sau Nhan Xảo đã xách theo vali rời khỏi khách sạn.
Trong một biệt thự đơn lập ở vùng ngoại ô, một ngày mới của hộ gia đình vừa bắt đầu, trong lúc nam chủ nhân của ngôi biệt thự đang làm bữa sáng thì có người tới ấn chuông cửa.
“Ra đây.
” Ông ấy buông đồ ăn trong tay xuống, đi ra mở cửa.
Nhan Xảo xách vali nhỏ đứng ngoài cửa, cô nói: “Chào ông, tôi là Nhan Xảo, hôm qua có dùng bữa cùng bà Isabella, chẳng là hôm qua tôi đã quấy rầy bà Isabella, cũng phạm phải một sai lầm lớn.
Hôm nay e là phải cuốn gói về quê, nên tôi mới đặc biệt đến đây để đưa thứ này cho bà Isabella.
”
“Là cái gì thế?” Isabella nhô đầu ra.
“Là đặc sản địa phương ạ.
” Nhan Xảo vừa nói vừa mở vali ra.