Đoạt Được Mỹ Nhân


“Tôi đang ở gần nhà thờ lớn.” Cô nhìn xung quanh rồi chụp một bức ảnh gửi cho Đàn Ninh.
“Tôi đến tìm cô.” Đàn Ninh nói xong thì tắt máy.
Khoảng nửa giờ sau, Đàn Ninh đã tìm được người đang ngồi ở bàn uống cà phê.

Anh trực tiếp ngồi xuống đối diện cô, vừa mở miệng câu đầu tiên chính là: “Tôi tới tìm cô để xin lỗi, thái độ của tôi không tốt, không nên nổi nóng với cô ở ngoài đường, thật sự xin lỗi.”
Nhan Xảo liếc nhìn anh một cái, không xác định hỏi: “Anh...!cố ý sao?”
Đàn Ninh nhướng mày: “Cố ý?”
“Vốn dĩ ngày hôm qua anh không định đưa tôi đi ăn cơm, nhưng sau khi anh nghe xong tôi giải thích vì sao lại mang theo những đồ ăn này thì anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý đưa tôi đi ăn.


Cho nên ngay từ đầu anh đã cảm thấy phương pháp ngẫu nhiên gặp mặt của anh có khả năng sẽ thất bại.

Sau khi bị vạch trần, đột nhiên anh lại nổi giận với tôi trên đường, có phải anh cố ý đúng không?”
“Vì sao tôi phải làm vậy?”
“Bà ấy viết tiểu thuyết võ hiệp nên ít nhiều gì cũng có phần hiệp nghĩa, anh bèn làm người xấu để bà ấy đồng tình với tôi.”
Đàn Ninh nheo mắt lại: “Sao cô lại biết tôi không phải thật sự đang bất mãn với cô, nói không chừng khi trở về tôi sẽ đuổi việc cô thật thì sao?”
“Anh coi trọng thể diện như vậy, trước mặt người ngoài anh luôn bày ra vẻ mặt ôn hoà thì làm sao có thể nổi nóng với tôi ngay trên phố được, mà dù có nổi nóng thì anh cũng sẽ đợi đến khi trở về khách sạn rồi mới mắng.


Hôm nay tôi đã đi đến chỗ bà Isabella từ sớm rồi, nếu như tôi không đi thì anh cũng sẽ dẫn tôi mang theo đống đồ kia đi tìm bà ấy để xin lỗi, mục đích cũng là để bà ấy đồng tình với tôi, có phải thế không?”
Đàn Ninh ngừng vài giây, cuối cùng mới nói: “Tôi cũng chỉ muốn thử một lần.”
Tuy rằng cách này có hơi rủi ro nhưng quả nhiên đã thành công.
Khả năng đến chính Nhan Xảo cũng không biết, rằng diện mạo và tính cách của cô vừa vặn là kiểu người rất được các bậc bề trên yêu thích.
Anh cũng chỉ đoán Isabella có khả năng sẽ thích cô.
Quả nhiên chưa cần anh mở miệng đuổi, cô đã làm ra được một việc khiến bề trên rất yêu thích.
Cà phê espresso mà Đàn Ninh gọi đã được mang lên.

Anh cầm chiếc cốc nhỏ lên, đột nhiên nhìn quanh bốn phía rồi kề sát vào Nhan Xảo nói: “Như vậy đi, nếu như cô không thích tôi lợi dụng cô, vậy tôi sẽ mua cho cô một món quà coi như là lời xin lỗi.

Trên con phố này có đủ các loại nhãn hiệu, hiện tại cô có thể đi chọn một món quà lưu niệm mà cô muốn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận