Có tiền, có xã giao, có tự tin, còn có phụ nữ!
Gần như mọi thứ đều nằm trong tay anh ta, như thể tất cả đều tùy ý cho anh ta lấy.
Nhiều năm về sau, vị trí của bọn họ lại hoàn toàn đảo ngược.
Nhưng đêm nay Nhan Xảo đã nhắc nhở anh, có lẽ từ trong xương cốt của anh, anh vẫn là một thằng nhóc nghèo năm đó luôn phải hâm mộ Dương Thư.
Thậm chí đêm nay anh còn từng ảo tưởng, nếu như anh quen biết Nhan Xảo sớm hơn một chút thì sẽ thế nào?
Có lẽ cô cũng sẽ ở trong văn phòng cũ của Kibble chậm rãi trưởng thành và nói bên tai mình rằng: “Tôi nghe thấy có tin đồn các tác giả chuẩn bị bãi công, hiện tại là thời cơ tốt nhất để thu mua bản quyền dự án...”
“Phía Dương Thư đã phái người tới đây xem xét thủ tục, hay là chúng ta cũng phái người đi phỏng vấn...”
Thậm chí là: “Tạ Tấn muốn đánh bại Dương Thư, hiện tại là thời cơ tốt để có thể lấy lại được dự án trước đây bị Dương Thư lấy đi!”
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì liệu Nhan Xảo có thật sự trợ giúp anh giống như trợ giúp Dương Thư hay không? Thật ra Đàn Ninh không thể xác định được.
Dẫu sao Dương Thư cũng đã chạy rồi, nhưng cô còn đang lo lắng có phải Dương Thư bị bán còn giúp người ta đếm tiền hay không.
Điều này cho thấy, cô thật sự rất trung thành với Dương Thư.
Dương Thư đã chạy trốn rồi mà vẫn còn có người đẹp luôn ủng hộ và quan tâm, nói thật anh có hơi hâm mộ.
Lúc bọn họ tách nhau ra trước cửa phòng, Nhan Xảo có gọi Đàn Ninh lại.
Vẫn là đôi mắt long lanh đó cùng vẻ mặt lo lắng nhìn anh, cô hỏi: “Sau khi trở về, anh sẽ để tôi...!rời đi à?”
Đàn Ninh nhìn đôi mắt kia một lúc, hỏi lại: “Cô muốn chạy sao?”
“Tôi không muốn.”
“Nếu đã thế thì hiện tại cô đã là nhân viên của Kibble, chuyên tâm phục vụ tôi là được rồi.”
Nhan Xảo nghiêm túc gật đầu lên tiếng: “Được.”
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, Nhan Xảo đã trở về từ Châu u được hai tuần, tính đến thời điểm hiện tại Nhan Xảo đã đến Vân Nam được hơn hai tháng, cách thời gian Dương Thư chạy trốn được ba tháng.
Đến bây giờ, Dương Thư vẫn không có tin tức gì cả, cũng không biết rốt cuộc người này còn sống hay đã chết.
Nhưng quan tâm tới người ở chân trời kia, còn chẳng thà quan tâm tới chính mình.
Hiện tại đã là ba giờ sáng, Nhan Xảo cẩn thận lắng nghe động tĩnh, cô gỡ tai nghe xuống.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng chỉ yên tĩnh được ba giây thì vách tường lập tức truyền đến âm thanh ái muội… “A...!a...!nhanh chút, cho em...!em muốn...”