Đoạt Được Mỹ Nhân


Dứt lời, anh ta ôm Nhan Xảo vào lòng: "Nhan Xảo, xin lỗi em, anh không có cách nào chăm sóc em được, em phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Những chuyện khác, về sau em sẽ biết.


Vì thế nên mới có chuyện hôm nay Nhan Xảo đưa tài liệu đến chỗ Andrew.

Thật tình, Andrew rất thưởng thức cô Nhan Xảo ổn trọng lại thành thục trước mặt, trái lại là cháu trai của mình, hiển nhiên không khác gì một tên ăn chơi trác táng cả.

Cái gì mà nằng nặc đòi dấn thân vào ngành tài chính, kêu đây là đường tắt giúp kiếm tiền nhanh, cũng chẳng biết nó đã đắc tội với ai mà dẫn đến kết cục phải chạy trốn như thế này, cũng may là trước đó ba mẹ Dương đã sớm ra nước ngoài xây dựng sự nghiệp, đồng thời cũng nhanh chân mua vé máy bay đi trước một bước.

Mà Dương Thư, lần này đi, không biết khi nào mới có thể trở về.


Nhan Xảo này, thấy thế nào cũng là Dương Thư nhà mình không xứng với cô, không đáng để bị Dương Thư làm chậm trễ.

Vừa nghĩ thế xong, bỗng có người đi vào nói: "Người mua đến rồi.


Andrew cũng không có thời gian nói chuyện tiếp, hôm nay, bên chỗ ông ta cũng sẽ bề bộn nhiều việc, ông ta quay đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nhan Xảo: "Vậy hôm nay trước hết cứ như vậy đi, trên đường trở về cẩn thận, có cái gì cần hỗ trợ thì cứ liên lạc với bác…”
“Vâng, vậy cháu đi trước, nếu có tin tức của Dương Thư thì nhờ bác nói cho cháu biết.


Hai người chào tạm biệt nhau xong, Nhan Xảo bèn xoay người bước ra khỏi công ty của Andrew.


Dưới lầu, hai chiếc Ranger màu đen cao lớn dừng lại bên cạnh chiếc Toyota màu trắng của Nhan Xảo, đoàn người vừa mới bước xuống xe.

Người đàn ông đi đầu mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, trang phục kiểu này, nhìn qua không khác gì những người đi làm bình thường trên đường phố.

Anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, rồi rảo bước tiến vào bên trong.

Lúc này, Nhan Xảo đang đứng trước cửa thang máy của công ty Andrew, cúi đầu kiểm tra tin nhắn di động, chờ thang máy.

Từ lúc tối hôm qua Nhan Xảo rời khỏi cao ốc công ty của tập đoàn Dương thị tới giờ đã là hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua, Dương Thư còn chưa gửi tin tức tới.

Cô cũng chỉ có thể chờ mong muộn chút nữa, Dương Thư sẽ chủ động liên lạc với mình.

Nghĩ đến đây, cửa thang máy trước mặt phát ra tiếng nhắc nhở "Đinh" một cái, Nhan Xảo đầy bụng tâm sự bước một bước tiến lên, thiếu chút nữa đụng vào người đàn ông từ trong thang máy đi ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận