Đáy mắt anh lóe lên ánh sáng không biết tên, anh bưng chén nước lên mà uông với dáng vẻ nhàn nhã.
Bà Thịnh gấp gáp ra bài, nhìn thấy Cố Lan San cầm bài mà không lên
tiếng nào thì liền thúc dục một câu: “San San, nhanh lên con!”
Cố Lan San cúi đầu, nhìn bài, nghiên cứu một hồi rồi liền ném ra một quân.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San mà nhìn bài trong tay cô, khi đó liền lấy ra một quân giúp cô đánh, chơi bảy ván, thắng năm ván.
Cố Lan San vừa mới khỏi cơn sốt cao, cũng uống thuốc có thành phần
giúp yên giấc rồi nên cuối cũng có chút mệt chỉ muốn ngủ, động tác đánh
bài cũng chậm chạp hơn nhiều, Thịnh Thế nhìn thấy dáng vẻ này của cô
liền mở miệng nói không còn sớm cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Bà Thịnh nhìn thời gian một chút, đúng thật là không còn sớm liền lên tiếng: “Nhị Thập, San San, hôm nay các con ngủ ở chỗ cũ đi.”
Thịnh Thế gật đầu, đứng dậy, Cố Lan San cũng theo anh lên tầng.
Vào phòng ngủ, Cố Lan San liền vào phòng tắm xả nước nóng.
Sau khi xong xuôi, Cố Lan San liền gọi Thịnh Thế vào tắm, Thịnh Thế
vào phòng tắm thì Cố Lan San tự nhiên đứng trước mặt anh, vẻ mặt bình
thàn muốn giúp anh cởi cúc áo cùng quần áo.
Thịnh Thế bỗng chợt nghĩ đến sau lưng bị bị thủ trưởng Thịnh đánh nên có thương tổn, nhất thời liền giơ tay lên mà cầm cổ tay cô “Tự tôi làm
thôi, cô ra ngoài đi.”
Lông mi Cố Lan San hơi rũ cuống một chút, rút tay mình từ trong tay anh rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Bởi vì hai người rất ít khi về nhà cũ họ Thịnh nên trên giường được
lồng một chiếc khăn trải giường, Cố Lan San đi lên trường, lật khăn trải giường lên thì liền nhìn thấy trên khăn trải giường có đặt quần áo của
Thịnh Thế, là quần áo mà cô cùng Thịnh Thế về nhà xế chiều hôm nay, Cố
Lan San sửa sang một chút rồi định vứt quần áo vào trong sọt, khi vứt ra thì liền thấy mặt sau có vết máu nhàn nhạt.
Cố Lan San khẽ cau mày, liền nhặt quần áo kia lên mà cẩn thận nhìn một chút, liền phát hiện trên đó đầy những vết đốm máu.
Cố Lan San cầm quần áo đó mà trầm lặng một chút rồi lại ném quần áo
vào trong sọt, đứng dậy đi tìm kiếm ở ngăn tủ một lúc, rồi liền cầm ra
một chai thuốc mỡ.
Thịnh Thế vừa khoác áo tắm bước ra thì Cố Lan San liền vào phòng tắm
tắm rửa, khi cô trở ra thì Thịnh Thế đã nằm trên giường rồi.
Cố Lan San đi đến bàn trang điểm, sau khi sấy khô tóc và chải đầu cẩn thận thì iền cầm lọ thuốc mỡ mình đặt trên bàn trang điểm mà xoay người đi đến bên giường, nở một nụ cười với Thịnh Thế: “Để tôi xoa thuốc
trên lưng cho anh đi.”
Thịnh Thế vốn sửng sốt nhưng sau đó liền nhìn thấy quần áo chính mình ném trên giường đã được thu dọn rồi, nhất thời trong lòng ảo não tại
sao bản thân lại quên mất chuyện này, vẫn là bị cô biết bản thận đã bị
đánh rồi.
Thịnh Thế chậm nửa nhịp rồi mới cởi áo tắm, trở mình mà nằm sấp trên giường.
Cố Lan San nhìn thấy sau lưng Thịnh Thế lẫn lộn mấy vết máu, đã sưng phồng đỏ cả lên, nhìn cô cùng dữ tợn khủng bố.
Ánh mắt cô hốt hoảng một phen, mấp máy môi rồi liền tập trung bôi thuốc mỡ, nhẹ nhàng mà bôi lên vết thương từng chút từng chút.
Động tác của cô vô cùng ôn hòa từ tốn, khi thuốc mỡ tiếp xúc miệng
vết thương thì có chút cảm giác man mát, cực kỳ thoải mái, Thịnh Thế nằm sấp ở đó vô cùng hưởng thị, vốn trong lòng bởi vì nãy đánh bài mà xuất
hiện một tia đau đớn thì cũng đã biến thành ngọt ngào.
Cố Lan San xoa thuốc xong thì liền liếc thấy vết sẹo nhàn nhạt gần
phía bên vai phải của Thịnh Thế kia mà nói một câu: “Thuốc này có thể
xóa sẹp, chỗ này của anh có vết sẹo, để tôi xoa thuốc một chút cho.”
Lập tức cô liền lại tập trung xoa thêm chút thuốc mỡ, định bôi lên
trên đó, thế nhưng tay cô còn chưa có chạm đến da thịt của anh thì Thịnh Thế bỗng nghiêng người lại, bắt được cô tay cô, ánh mắt sáng ngời mà ý
vị sâu xa nhìn cô nói: “Vết sẹo này đối với anh vô cùng có ý nghĩa...”