Nhưng mà anh hoàn toàn không muốn có phúc khí tốt như vậy, nếu như có thể, anh nguyện ý dùng phúc khí cả đời anh để đổi về một Cố Lan San
chân thực!
Bất kể trong lòng Cố Lan San có Thịnh Thế hay không, thì Thịnh Thế
đều muốn mình cùng cô sống qua cả đời, anh không thể cùng cô tiếp tục đi xuống như vậy nữa, anh phải thay đổi bản thân mình một chút.
Thịnh Thế biết khuyết điểm của mình, từ nhỏ đến lớn anh bị chiều
thành hư rồi, tính khí lớn muốn chết, lúc đối mặt với người khác anh có
thể trầm ổn kín kẽ, tao nhã lễ độ, tác phong nhanh nhẹn.
Nhưng chỉ duy nhất lúc đối mặt với Cố Lan San anh lại không thể có cách nào bình tĩnh lại được.
Cô ở trước mặt anh muốn gì được đó, anh thì không ép được hỏa khí của mình, lời nói ra với lời trong lòng mình luôn mâu thuẫn.
Cô đối với anh rất tốt, tuy nhiên nó vĩnh viễn không phải là hy vọng tốt đẹp đó của anh.
Cô vĩnh viễn cũng không bao giờ biết, những thứ cô nói với anh kia
càng làm anh cảm thấy châm chọc, để cho anh hít thở không thông.
Anh chiếm được cô, cuới cô làm vợ, nhưng cô lại biến thành một người khác.
Vậy mà thật là mỉa mai, rõ ràng lúc trước anh và cô đều rất tốt.
Làm sao sau khi kết hôn cô lại biến thành một Cố Lan San như vậy?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, anh liền chậm rãi nhắm hai mắt vào, mi tâm của anh nhíu chặt.
Sở Sở, Sở Sở, em nói cho anh biết, bởi vì sao em lại biến thành như bây giờ?
*****************
Cố Lan San nghỉ ngơi một ngày rồi mới tới công ty, cô còn rất nhiều
việc bận rộn, toàn bộ thời gian buổi sáng đến thở một cái cô cũng không
có.
Thật vất vả cầm cự đến mười rưỡi, Cố Lan San mới vội vàng kết thúc
công việc, bởi vì thời gian ăn bữa sáng có chút gấp gáp nên cô cũng
không ăn nhiều, Cố Lan San cảm thấy bụng có chút đói nên tính đi sớm
xuống phòng ăn đi ăn trưa dưới lầu.
Tắt máy vi tính, Cố Lan San đi toilet một chuyến, lúc cô ra ngoài rửa tay thì điện thoại di động vang lên.
Cố Lan San rút khăn giấy lau nước trên tay, móc ra điện thoại đi động ra, liếc mắt nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô ấn nghe: “Chị, như thế nào?”
”San San, bây giờ em sắp tan làm chưa? Em tới Tương Viên đi, ở đây
cách công ty em cũng không xa, cùng nhau ăn cơm nha!” Cố Ân Ân ở đầu kia điện thoại cười tủm tỉm nói.
”Được!”
”Chị đã chọn chỗ ngồi tốt rồi, em đến, đến thẳng Mẫu Đan đình nha!”
………………
Buổi sáng Cố Lan San bị Thịnh Thế đưa tới tòa soạn SH nên không lái
xe, cho nên lúc xuống dưới tầng cô liền trực tiếp bắt một chiếc taxi đi
Tương Viên.
Cố Lan San trả tiền, xuống taxi, cô mới vừa bước chân vào Tương Viên
đã nghe thấy giọng nói của Cố Ân Ân truyền từ phía sau đến kêu tên của
mình, Cố Lan San quay đầu lại thấy nụ cười ngọt ngào của trên mặt Cố Ân
Ân đang kéo cánh tanh Hàn Thành Trì thật xinh đẹp ở sau lưng cô không
xa, nam ôn nhu như ngọc, nữ cao quý sang trọng giống như cô đã từng gặp
hai người bọn họ giống một bức tranh, chẳng qua bức tranh này có hơn một thứ, cái thứ dư thừa đó chính là Vương Giai Di.
”A, San San, em đến nhanh nha!” Cố Ân An dắt tay Hàn Thành Trì nhanh
chóng đi tới trước mặt Cố Lan San, giọng nói tự nhiên: “Lúc chị gọi điện thoại cho em là đang trên đường tới Tương Viên, vốn tưởng chúng ta sẽ
tới trước, không nghĩ đến em so với chị còn đến sớm hơn.”
Cố Lan San vốn tưởng chỉ có mình Cố Ân Ân, không nghĩ tới ngoài Hàn
Thành Trì ra còn nhiều thêm một người cô ghét là Vương Gian Di.
Chỉ là vì ghét nên vẻ mặt Cố Lan San ngược lại cũng không có gì biến
hóa lớn, trực tiếp coi thường Vương Gia Di mà hướng về phía Hàn Thành
Trì.