Ngược lại Cố Lan San cũng rất tự nhiên, lịch sự bắt tay với từng người, tươi cười đáp: “Xin chào.”
Lúc cô bắt tay, Thịnh Thế đã nhìn chằm chằm vào cô, sau đó nói: “Nếu
đã vậy, chúng ta cùng nhau dùng cơm đi, mọi người đều đâu có xa lạ.”
Thật ra lúc anh vừa vào đại sảnh, đã thấy cô, dĩ nhiên cũng thấy Cố
Ân Ân và Hàn Thanh Trì, lúc đó tim anh khó chịu, thì ra bọn họ đi ăn cơm trưa cùng nhau? Đúng dịp bị anh bắt gặp….
Thịnh Thế đã nói vậy, thì đương nhiên không ai nói gì nữa.
Hàn Thanh Trì, Cố Ân Ân và Vương Giai Di cũng không có ý kiến, cho nên… ý kiến của Cố Lan San không được ai để ý đến.
Bởi vì nhóm người Thịnh Thế chỉ là đúng dịp đi ngang qua Tương viên,
nên chưa có đặt trước chỗ, vì vậy mọi người đã cùng nhau đi Mẫu Đơn
đình.
Vốn là Hàn Thanh Trì đặt chỗ, nhưng có Thịnh Thế, nên liền thành của anh.
Thịnh Thế nhìn sơ qua menu của Mẫu Đơn đình, cũng đã gọi món, lại suy nghĩ một chút, liền chọn thêm một món, cơm rang tôm.
Thịnh Thế khép menu lại, cũng không có hỏi xem mọi người ăn thêm cái gì, trực tiếp đưa cho phục vụ.
Phục vụ nhìn thấy món ăn, liền chuẩn bị rời đi, thì Cố Lan San lại nói: “Thêm hai phần cơm trắng.”
Thịnh Thế cau mày nhìn Cố Lan San, có chút không hiểu, cơm rang tôm
không phải là món cô thích sao, tại sao lại kêu thêm cơm trắng?
“Xin hỏi, thêm cơm trắng sao ạ?” Người phục vụ này rất giỏi quan sát, nhìn ra người có quyền lớn nhất ở đây là Thịnh Thế, liền hỏi.
Thịnh Thế hồ nghi, nhưng vẫn gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Phục vụ ghi thêm cơm trắng, liền hỏi lại, sau đó rời đi.
Món ăn được bưng ra rất nhanh.
Bởi vì buổi chiều mọi người đều phải đi làm, cho nên không có uống
rượu, chỉ uống nước trái cây, cấp dưới của Thịnh Thế, vẫn lấy nước trái
cây thay rượu, vây quanh Cố Lan San mà kính.
Bầu không khí lúc ăn cơm, thật ra là có chút đóng băng, thoạt nhìn
thì cấp dưới của Thịnh Thế rất kính nể anh, nhưng không phải không dám
nói lời nào, bọn họ nói rất nhiều, Cố Lan San nghe mà không nói, trong
lòng lại thầm than, không hổ là người của Thịnh Thế, mọi phương diện đều xuất chúng, thỉnh thoảng Cố Ân Ân, Hàn Thanh Trì hoặc Vương Giai Di sẽ
chen vào vài câu.
Người của Thịnh Thế đều đã quen cảnh anh im lặng khi dùng cơm, nhưng
nhìn thấy bà chủ cũng im lặng thì tìm trọng tâm câu chuyện nói: “Sắp tới ngày được hưởng phúc lợi rồi!”
“Vẫn chưa quyết định đi nơi nào!”
“Không biết Thịnh tổng sẽ cho chúng ta đi đâu?”
“Không bằng hỏi bà chủ đi!”
Có người bạo dạn hỏi: “Bà chủ, năm trước chúng tôi đi nghỉ bà không có đi, không biết năm này bà có muốn đi không?”
Cố Lan San không có biết là công ty của Thịnh Thế có ngày hưởng phúc
lợi, mà từ trước tới giờ cô cũng không có cùng Thịnh Thế ra ngoài nhiều, cho nên liền nhìn anh.
Trước kia Cố Lan San không thích anh cùng cô ứng phó việc như vậy,
nhưng giờ nghĩ lại, anh và cô sẽ ở cùng nhau cả đời, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu được anh, yêu anh.