Cố Lan San mới vừa bước vào phòng khách, Thịnh Thế đã cảm giác được, anh vẫn lười biếng ngồi trên ghế sa lon như cũ, vốn tùy ý ngồi nghe người ta nói chuyện phiếm, tầm mắt không tập trung nhìn về phía Cố Lan San, ánh sáng trong mắt trở nên đen nhánh mà sáng ngời, cánh tay đang đặt trên lưng ghế tự nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Cố Lan San tới đây ngồi.
Cố Lan San nghe lời đi tới, chị tư của Thịnh Thế là Thịnh Ngữ vẫn đang nói chuyện, trong lúc bất chợt thấy được có bóng người đi qua, thuận thế nghiêng đầu một chút, thấy người tới là Cố Lan San, lập tức mặt mày hớn hở: “Lan San, tỉnh ngủ rồi hả?”
“Chị ba, chị tư, sao các chị cũng tới đây?” Cố Lan San đặt nó rộng vành kính mát cầm trong tay lên bàn, cười nhạt hỏi.
“Chị và em tư vốn dĩ đang ở Hải Nam, chiều hôm qua ba gọi điện thoại nói cho bọn chị biết, các em muốn đi qua đây, suy nghĩ ngày hôm qua các em đến rất khuya nên không đến tìm các em, sáng sớm hôm nay cứ tới đây thôi.” Lần này nói tiếp chính là chị ba của Thịnh Thế - Thịnh Tiếu.
Kể từ lúc Cố Lan San gả cho Thịnh Thế, mỗi khi mọi người cùng về tụ họp gia đình ở nhà họ Thịnh, cô vẫn luôn có cảm giác như tiến vào trong truyền thuyết “Hồng Lâu Mộng”, bởi vì nhà họ Thịnh thịnh dương suy, hơn nữa gen nhà Thịnh lại tốt, dĩ nhiên vóc dáng và tướng mạo đều xuất chúng, hiện tại dõi mắt nhìn một vòng đám người đang vây quanh trong phòng khách, trừ Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa, những người khác đều là phụ nữ, trong đó có một nửa đều là phụ nữ nhà họ Thịnh, duy chỉ thiếu đi mẹ Thịnh, Cố Lan San trước tiên chào hỏi bác trai, bác gái và ba chị họ của Thịnh Thế, sau đó mới hỏi: “Mẹ đâu?”
“Đang ở trong phòng chơi mạt chược với bà Cố, bà Hàn và bà Vương đấy!” Thịnh Thế bưng một ly sữa tươi nóng đưa cho Cố Lan San: “Chưa ăn sáng nên uống một chút đi, sau đó ăn cơm trưa.”
Cố Lan San nhận lấy sữa tươi, nhìn về phía Thịnh Thế nở nụ cười nhạt, tiện thể nghiêng đầu, liếc mắt nhìn phòng trong, mấy bà đúng là đang chơi mạt chược đến hăng say, từ Bắc Kinh tới Hải Nam, chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là mở bàn chơi mạt chược.
Thịnh Tiếu và Thịnh Ngữ đã lâu rồi chưa gặp Cố Lan San, hơn nữa tuổi của ba người cũng không kém nhau bao nhiêu, nên đề tài nói chuyên với Cố Lan San tương đối nhiều, thấy chiếc váy đi biển trên người Cố Lan San rất đẹp, Thịnh Ngữ liền dắt Cố Lan San đứng lên, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát một phen, nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Tiếu nói: “Chị ba, chị nhìn chiếc váy này xem, lần trước chúng ta cũng đã nhìn thấy, cảm thấy rất xinh đẹp, nhưng sau khi thử xong, cảm thấy cũng tàm tạm, nhưng là bây giờ mặc trên người Lan San, sao lại xinh đẹp như vậy chứ!”
Thịnh Tiếu vây quanh Cố Lan San giống như Hoa Hồ Điệp xoay vòng vậy, trong miệng tán dương không dứt: “Vóc người Lan San đẹp, ngực lớn eo nhỏ, kiểu trang phục nào mặc lên người em ấy cũng đều rất đẹp!”
“Vậy còn phải nói, nghĩ đến ánh mắt của Nhị Thập nhà chúng ta vô cùng bắt bẻ, lúc chọn bà xã còn có thể kém sao!” Bác cả gái của Thịnh Thế ngồi trên ghế sa lon uống một ngụm trà, nhìn Cố Lan San duyên dáng yêu kiều, nhìn về phía những bác gái khác nói, giữa mặt mày còn mang theo vẻ tự hào.
Dáng dấp Cố Lan San đúng là rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, mịn màng như gốm sứ, mắt to, mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn cùng bờ môi mỏng, lông mi dài mà dày, cô lại thích nháy mắt, lúc nào cũng vụt sáng vụt sáng như đang phóng điện, đừng nói đến đàn ông, ngay cả những người phụ nữ trong phòng cũng cảm thấy kinh ngạc!