Editor: Cà Rốt Hồng
Vương Giai Di biết người nhà họ Thịnh bởi vì chuyện kia, đều không mấy thích
mình, cô ta cũng không cảm thấy người khác không để ý tới mình có bao
nhiêu xấu hổ, chỉ làm bộ như không có chuyện gì, vẫn cười tủm tỉm nói
tiếp: “Lan San có rất nhiều chuyện, đoán chừng các người đều không biết, lúc học trung học Lan San rất được các nam sinh hoan nghênh đó, ngày lễ Valentine, nhận được chocolate cùng hoa tươi nhiều nhất lập kỷ lục cao
nhất trong lịch sử trường học từ trước tới nay.”
Lần này Cố Ân Ân lại tiếp lời: “Đó là chuyện đương nhiên, bộ dạng San San xinh đẹp như vậy, không có gì đáng kinh ngạc.”
“Chị Ân Ân chị nói đúng, bộ dạng Lan San xinh đẹp như vậy, đúng là không có
cái gì đáng kinh ngạc! Nhưng mà, điều đáng kinh ngạc chính là, nam sinh
toàn trường đều thích Lan San như thế, thời trung học lại không có một
người nào lọt vào mắt Lan San, các người không cảm thấy chuyện này thật
kỳ quái sao?” Vương Giai Di nhìn Cố Lan San một cái, cười tươi như hoa,
không nhìn ra có bất kỳ khác thường nào.
Chỉ là trong lòng cô ta đang cười lạnh, các người đều thích Cố Lan San, tốt lắm nha, bây giờ tôi sẽ
nói ra chuyện cô ta thích Hàn Thành Trì, để cho các người xem xem cô con dâu của nhà họ Thịnh các người, rốt cuộc là người như thế nào!
Thật
ra Cố Lan San có chút không hiểu nổi rốt cuộc Vương Giai Di nói ra những chuyện này có ý đồ gì, cho nên vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo, yên lặng
theo dõi biến hóa.
Thịnh Ngữ lại nhẹ nhàng câu môi cười cười, nói:
”Đây có cái gì kỳ quái đâu, lúc ấy quan hệ giữa Lan San cùng Nhị Thập
rất tốt! Ở trường học Nhị Thập vẫn còn vì Lan San đánh nhau! Có lẽ khi
đó, Lan San đã tâm đầu ý hợp với Nhị Thập nhà chúng tôi rồi!”
“Chị
Ngữ Tứ, chuyện đó chị cũng không biết bằng em rồi!” Vương Giai Di mặt
mày sáng rỡ, “Lúc đó Lan San không thích anh Thịnh, lúc đó Lan San là có người trong lòng đấy!”
Cố Lan San nghe nói như thế, hơi nhíu nhíu mày, giương mắt, nhìn về phía Vương Giai Di.
Làm sao cô ta biết lúc đó cô có người trong lòng?
Bà Cố biết, là bà Cố nói cho cô ta biết sao?
Tim Cố Lan San bỗng rơi xuống lộp bộp, nét mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn
nhạt như trước, chỉ là trong lòng lại xiết lại thật chặt.
Vốn Thịnh
Thế không có hứng thú với những lời này của Vương Giai Di, bỗng nhiên
nghe được Vương Giai Di nói như vậy, liền ngẩng đầu lên, nhìn Vương Giai Di một cái, đáy mắt chợt lóe lên, có chút làm cho người ta nhìn không
thấu.
“Cô ấy làm sao có thể nói cho chị biết chứ?” Vương Giai Di dứt
khoát quay qua nói với Cố Ân Ân một câu, sau đó quay đầu, nhìn về phía
Cố Lan San đang nhíu mày, trong mắt hiện lên đầy sự đắc ý.
Lời này
Vương Giai Di nói ra rất chân thực, người khác nghe xong, chỉ cho rằng
Cố Lan San ngượng ngùng nói chuyện của mình với chị của mình là Cố Ân
Ân.
Nhưng mà, người biết, cũng hiểu được, người Cố Lan San thích
chính là Hàn Thành Trì, vị hôn phu của Cố Ân Ân, trên danh nghĩa là anh
rễ của cô, làm sao mà cô dám để cho Cố Ân Ân biết?
Cố Lan San biết
Vương Giai Di hận mình, mặc dù cô không xác định người trong lòng mình
trong miệng Vương Giai Di có phải là Hàn Thành Trì hay không, nhưng cô
phải phòng bị trước một chút, liền cười cười, giọng điệu nhàn nhạt nói:
”Chuyện đã trôi qua bao lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ rõ.”
Thịnh
Ngữ nghe Cố Lan San nói như vậy, lập tức cười phụ họa nói: “Đúng rồi,
cái này đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, còn nhắc đến anh ta làm
cái gì?”
“Chính là đã qua rất nhiều năm, không quan trọng, bỗng nhiên nhớ tới, cho nên mới nhắc lại nha!” Vương Giai Di cười tủm tỉm nói:
”Huống chi cũng không sao cả, Lan San cũng sẽ không ngại, đúng không,
Lan San?”