Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Dừng một chút, Thịnh Thế lại bổ sung một câu, “Có điều, tôi tin cô Vương đây tìm tôi vào đêm hôm khuya khoắt như vậy, nhất định là có chuyện rất
quan trọng muốn bàn với tôi.”
Thịnh Thế cố ý nhấn mạnh vào điểm mấu
chốt. “Đêm hôm khuya khoắt” và “muốn bàn với tôi”, tám chữ này, đủ khiến lỗ tai của mấy người trong phòng động đậy.
Một nam một nữ, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ có thể bàn cái gì chứ? Sợ là dù có bàn cũng là bàn ở trên thân thể...
Sắc mặt của Vương Giai Di càng lúc càng khó coi. Cô ta muốn Cố Lan San
không chịu nổi, vậy mà tại sao sau tất cả, rốt cuộc lại biến thành cô ta ở thế tiến thoái lưỡng nan*?
*Tiến không được, lùi chẳng xong
Cả
phòng nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ. Bọn họ đều có chung một ý nghĩ, đều hoài nghi cô ta không quên được Thịnh Thế, thậm chí còn vì
những câu ban nãy mà không cho cô ta đường lui. Mọi người càng lúc càng
khẳng định, Vương Giai Di còn chưa hết hy vọng đối với Thịnh Thế, cô ta
muốn cướp chồng của Cố Lan San!
Bởi vì Thịnh Thế cho cô ta
số điện thoại, bởi vì Thịnh Thế mỉm cười với cô ta, cô ta mới hồi tưởng
lại những nhớ thương lúc ban đầu, nhưng cái gì cô ta cũng đều chưa làm,
vậy mà mọi người đều khẳng định như cô ta đã làm rồi vậy!
Vương Giai
Di đang nhớ lại lúc mình mở miệng nói chuyện thì như thế nào, Cố Ân Ân
lại nhoẻn miệng cười, nhìn Cố Lan San rồi dịu dàng nói, “San San, trước
kia Giai Di từng thích Nhị Thập, nhưng sau khi Nhị Thập kết hôn, Giai Di cũng chưa từng làm ra cái gì cả. Có phải mọi người đã chuyện bé xé to
rồi không? Em có lầm chăng San San? Có thể là hiểu lầm gì đó, đêm hôm
như vậy, sao Giai Di lại đi tìm Nhị Thập chứ?”
Cố Lan San vốn muốn mở miệng phản bác, nhưng Cố Ân Ân lại ra mặt thay cho Vương Giai Di, cô
đành ngoan ngoãn im miệng, không nói gì.
“Em đâu có biết ban đêm cô
Vương tìm em làm gì, cho nên em mới hỏi à nha!” Chỉ duy có Thịnh Thế
không thèm để ý tới mặt mũi của Cố Ân Ân, anh cứ giữ vẻ mặt nghiêm túc,
dáng vẻ cứ như là đang sợ Cố Lan San hiểu lầm mình, “Huống hồ, chị Ân Ân à, chị cũng nói rồi đó, trước kia cô Vương từng thích em, cho nên em
cần phải cố gắng giữ khoảng cách với cô ta. Bây giờ mọi người đều ở đây
cả, em mới hỏi cô ta tìm em có chuyện gì, tránh để Sở Sở hiểu lầm chứ.”
Nói đến đây, Thịnh Thế cố tình ngừng lại, sau đó nhìn Vương Giai Di, cất
giọng vô cùng thành khẩn, tôn trọng, “Vì vậy, cô Vương à, cô nói thẳng
đi, tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì?”
Vương Giai Di muốn tìm
Thịnh Thế để nói cho anh biết là Cố Lan San thích Hàn Thành Trì. Vừa
nãy, cô ta mới nói là Cố Lan San thích người khác, nếu bây giờ tiếp tục
nói, chỉ sợ là mấy người trong nhà càng thêm hoài nghi cô ta muốn quyến
rũ Thịnh Thế. Bị Thịnh Thế cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy, cô ta mà nói thêm về Cố Lan San, không chừng đã chẳng hay ho mà còn khiến
người ta chán ghét. Tạm thời, cô ta không nghĩ ra được chuyện, gì tốt
để xoay chuyển. Huống hồ, trong đầu cô ta cũng chẳng biết nên xoay
chuyển như thế nào. Rõ ràng Thịnh Thế đối với cô ta rất dịu dàng kia mà, sao bây giờ lại biến thành như thế này?
Cố Ân Ân dù sao cũng là chị
họ của Vương Giai Di, không đành lòng thấy cô ta chịu trận như vậy, đành liếc cô ta một cái rồi nói, “Nhị Thập, chị còn nhớ rất rõ, em luôn
không cho phép bất kỳ một ai nói số di động của em cho Giai Di biết.”