Edit: Bạc Bạc
Cố Ân Ân nhìn chằm chằm TV một chút, sau đó lại nghĩ về ngày hôm nay, Vương Giai Di lại cố tình gây sự với Cố Lan San, Thịnh Thế cũng chưa mở miệng nói, thì Hàn Thanh Trì đã không cho Vương Giai Di nói tiếp.
Trong lòng Cố Ân Ân giật mình, cô theo bản năng nhìn Hàn Thanh Trì, lẽ nào anh biết người Cố Lan San thích là anh? Cho nên anh mới mở miệng ngăn cản để cho Vương Giai không nói ra?
Nếu anh thật sự biết người Cố Lan San thích là anh… Vậy anh làm vậy vì mục đích gì? Che giấu sự thật, sau đó…
Cố Ân Ân không dám nghĩ thêm nữa, cô giống người phát hiện người mình yêu cùng người phụ nữ khác có quan hệ không bình thường, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hàn Thanh Trì vốn đang xem TV, bất giác quy đầu, thấy Cố Ân Ân thất thần nhìn mình, anh nâng tay nhéo hai gò má của Cố Ân Ân, cưng chiều nói: “Không phải muốn xem TV?” Sao giờ lại nhìn anh?”
Cố Ân Ân hoàn hồn, cô nở nụ cười cứng ngắc, nhìn Hàn Thanh Trì, sau đó quay đầu tiếp tục xem TV.
Hàn Thanh Trì phát hiện chỗ khác thường.
Cho đến khi buổi cơm kết thúc, có người đề nghị đi ra biển đốt lửa trại, Cố Ân Ân nói mình hơi mệt, không muốn đi, Hàn Thanh Trì dìu cô lên lầu.
Vào phòng, Hàn Thanh Trì đi tắm, lúc đi ra, thấy Cố Ân Ân ngồi trên giường, ngọn đèn nhu hòa, chiếu vào áo ngủ của cô, loáng thoáng có thể thấy được da thịt trắng noãn.
Hàn Thanh Trì đi tới cạnh Cố Ân Ân, vươn tay, ôm cô vào trong ngực, đầu chôn ở cổ của Cố Ân Ân, nghe mùi hương nhàn nhạt trên người cô, hô hấp Hàn Thanh Trì cực nóng, đôi môi nhẹ nhàng ngặm lấy da thịt cô.
Cố Ân Ân nhẹ nhàng run rẩy, theo bản năng muốn Hàn Thanh Trì lắp đầy cô, nhưng Hàn Thanh Trì đã cùng Cố Ân Ân trên giường cũng gần mười năm, anh biết rõ những chỗ mẫn cảm trên người cô, cho nên rất dễ dàng, khiến cho toàn thân cô nóng lên, hơi thở gấp còn nóng bỏng.
Cố Ân Ân bị Hàn Thanh Trì đặt dưới thân, áo ngủ của cô bị anh kéo xuống dễ dàng, ném ra mặt đất, anh nhẹ nhàng tiến vào thân thể cô, bàn tay nắm lấy hông cô, mạnh mẽ ra vào. ( tội nghiệt tội nghiệt, ta quá thuần túy:no2:)
Hai người đã quen thuộc thân thể của nhau, nên sớm tạo nên cao trào, nên rất nhanh mà Cố Ân Ân đã ẩm ướt, ‘hừ hừ’ cầu xin, Hàn Thanh Trì nắm lấy hông cô, thay đổi tư thế, anh gặm lưng cô, đưa cô lên cô ra lần nữa, mới kết thúc.
Không biết anh và cô đã làm bao nhiêu lần, lúc làm xong, Hàn Thanh Trì luôn ôm Cố Lan San cùng năm trên giường, yên lặng không lên tiếng, trong phòng đều là tiếng tim đập, đợi lúc hô hấp của hai người bình ổn lại, Hàn Thanh Trì nghiêng đầu, hôn lên má của Cố Ân Ân, nói: “Lão bà, anh yêu em.” Cố Ân Ân hạnh phúc ôm cổ Hàn Thanh Trì, ngẩng đều, hôn lên môi anh một cái, nói: “Lão công, em cũng yêu anh.” Sau đó hai người ôm chặt nhau, nếu bình thường thì sẽ mệt mỏi cùng hạnh phúc mà mơ màng ngủ.
Nhưng hôm nay, ‘yêu’ xong, Hàn Thanh Trì im lặng ôm Cố Ân Ân, nhưng Cố Ân Ân nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Thanh Trì, nếu có người thích anh, anh có thích lại người đó không?”