Edit: Ngọc Hân
Vào giờ khắc này dường như chẳng có gì quan trọng.
Cô yêu Hàn Thành Trì cũng không quan trọng, cô không thích anh cũng không quan trọng, rốt cuộc cô coi anh thành cái gì cũng không quan trọng nốt.
Quan trọng là… Cô là Cố Lan San, cô là người anh yêu, bây giờ cô ở trong ngực anh anh đang hôn cô, cô đang ở ngay dưới người anh chạm tay có thể tới. Nhiệt độ cô và anh truyền cho nhau, anh có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô bao quanh trên người anh.
Anh cảm thấy những thứ này như vậy là đủ rồi.
Thịnh Thế thật sự là cao thủ hôn môi, ban đầu thời gian anh chưa yêu Cố Lan San, cùng với đám Quý Lưu Niên và Hạ Phồng Hoa lêu lỗng trong quán rượu, và chơi trò chơi hôn môi cùng bạn gái mình.
Cái gọi là trò chơi hôn môi chính là xem ai hôn trong thời gian dài nhất.
Khi đó anh thắng rất nhiều lần, anh có thể dùng một nụ hôn khiến bạn gái trong ngực anh điên đảo thần hồn, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Cố Lan San bị Thịnh Thế hôn đầu óc có chút choáng váng, không phân rõ phương hướng nữa, cô không biết anh buông cô ra lúc nào, cô ngước đầu khẽ nhếch miệng nhẹ nhàng thở hổn hển, trong đầu trống rỗng.
Vẻ mặt Thịnh Thế bình tĩnh nhìn Cố Lan San, anh cảm thấy quá mê người, anh không nhịn được cúi đầu muốn tiếp tục hôn cô. Nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa kém theo giọng của bà quản gia truyền tới: “Cậu Thịnh, cô San, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
Lúc này Cố Lan San mới trở lại bình thường, nghĩ tới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đầu óc cô cảm thấy sợ hãi, cô vươn tay cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra đẩy Thịnh Thế. Cô nhanh chóng xuống giường không thèm nhìn Thịnh Thế phía sau lưng một cái liền vội vội vàng vàng chạy vọt vào phòng rửa tay.
Lúc đi ra trên mặt Cố Lan San còn thoáng ửng đỏ, vẫn không thèm nhìn Thịnh Thế như cũ, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Lúc này Thịnh Thế mới lười biếng từ trên giường ngồi dậy. đi theo xuống lầu.
Hai người đều bận rộn công việc của mình, có lúc còn không kịp ăn bữa sáng tùy tiện giải quyết, bữa trưa đều ăn bên ngoài, cho nên đối với người giúp việc trong nhà mà nói, bữa tối là quan trọng nhất, cũng rất phong phú.
Đều là những món mà Thịnh Thế và Cố Lan San thích ăn.
Người giúp việc đứng bên cạnh như thường lệ, chờ Thịnh Thế và Cố Lan San có cần giúp gì hay không, hai người ăn cơm cũng không nói gì với nhau, vẫn giống như trước kia, nhưng không khí lại có chút mập mờ.
Cố Lan San vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, bờ môi Thịnh Thế thoáng ánh lên ý cười, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình ăn cơm.
Dáng vẻ anh ăn cơm hình như rất ngon, cho nên bảo người làm xúc thêm cho một chén.
Ăn cơm xong mấy người giúp việc nhanh chóng dọn dẹp, một bữa cơm mà Cố Lan San vẫn chưa thoát ra khỏi nụ hôn lúc nãy, theo bản năng muốn đứng dậy đi lên lầu. Vừa muốn đứng lên chợt nghe giọng Thịnh Thế truyền tới: “Thứ tư tuần sau có thời gian rảnh không?”
Gần đây Cố Lan San bận bịu nhiều việc, hôm nay mới hết bận, chắc là cuối tháng cô không có chuyện gì, nên thành thật trả lời: “Chắc không bận gì.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, vẻ mặt như thường: “Hôm đó về nhà sớm một chút.”