Edit: Ngọc Hân
Sau thứ tư sinh nhật Thịnh Thế chính là sinh nhật của Hàn Thành Trì.
Hai người sinh nhật, một là 25 tháng 5 âm lịch, một là 28 tháng năm âm lịch.
Sở dĩ Cố Lan San nhớ rõ sinh nhật Thịnh Thế cũng là vì giữa sinh nhật của và sinh nhật của Hàn Thành Trì cách nhau hai ngày.
Thịnh Thế bảo mình tối thứ tư về nhà sớm một chút chắc là muốn dẫn cô trở về nhà cũ cùng mừng sinh nhật.
Cháu cưng nhà họ Thịnh làm sinh nhật, sợ rằng bây giờ ở nhà cũ đã bắt đầu công việc lu bù lên rồi.
Cố Lan San đã làm xong công việc hôm nay rồi nên buổi chiều càng thêm rãnh rỗi muốn chết, cô suy nghĩ một lát liền đứng dậy đi qua phòng làm việc của quản lý xin nghỉ phép, quyết định xế chiều đi tới cửa hàng tổng hợp dạo một vòng xem chút quà mua tặng sinh nhật cho Thịnh Thế.
Nếu đã quyết định đi cửa hàng tổng hợp Cố Lan San không ăn cơm trưa ở căng tin tòa soạn SH mà trực tiếp đi tới đó ăn.
Sau khi ăn xong cô lên tầng ba của cửa hàng tổng hợp khu bán đồ tinh phẩm của đàn ông, vòng tới vòng lui bên trong hơn nửa buổi, cuối cùng Cố Lan San chọn một chiếc cà vạt số lượng có hạn của Gucci
Lúc trả tiền nhân viên bán hàng hỏi Cố Lan San kích thước cả vạt là bao nhiêu, Cố Lan San ngẩn người có chút ngượng ngùng nói một tiếng xin lỗi với nhân viên bán hàng, cô cầm điện thoại lên gọi một cú về nhà bảo bà quản gia nghe máy.
Sau khi hỏi xong Cố Lan San nói với nhân viên bán hàng rồi nói vào trong điện thoại dặn bà quản gia: “Đừng nói trước với anh ấy.”
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Bà quản gia nghe nói như thế ở bên kia điện thoại miệng cười toe toét, thầm nghĩ dường như cô San thông suốt hơn trước kia rất nhiều.
Nhân viên bán hàng cầm chiếc cà vạt mới gói xong đưa cho Cố Lan San, cô nhân viên nhận lấy cầm tấm thẻ ngân hàng Cố Lan San đưa thành thục cà xong ý bảo Cố Lan San nhập mật mã, sau đó Cố Lan San ký chữ ký xong nhân viên bán hàng cẩn thận chỉ cách giặt cà vạt. Cố Lan San nhìn như đang rất nghiêm túc nghe, thật ra thì đầu óc đã chạy đi đâu mất, những công việc này người giúp việc trong nhà còn hiểu rõ hơn nhân viên bán hàng ở đây nhiều. Nhưng cô ngại đả kích nhân viên bán hàng, chỉ có thể kiên nhẫn mỉm cười, đợi nhân viên bán hàng nói xong Cố Lan San cười nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Nhân viên bán hàng đưa mắt nhìn Cố Lan San đi ra ngoài mới xoay người đi vào trong cửa hàng, nghe thấy mấy nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng nói chuyện: “Người phụ nữ vừa rồi bộ dạng thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, khí chất không tồi!”
Nhân viên bán hàng tiễn Cố Lan San đi nói tiếp một câu: “Vừa rồi cô ấy đưa tấm thẻ cho tôi, là tấm thẻ thấu chi không giới hạn.”
“Thì ra là người phụ nữ có tiền!”
“Không chừng là được người có tiền bao nuôi!”
“Không phải đều giống nhau sao….”
….
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” lúc nhân viên bán hàng đang từng câu từng chữ nói chuyện với nhau, có người lên tiếng cắt đứt lời của bọn họ.
“Hoan nghênh tới cửa hàng.” Nhân viên bán hàng thuần thục ngẩng đầu với người vừa tới rồi mỉm cười sau đó ánh mắt lập tức sáng lên.
Người tới là Vương Giai Di, một thân mặc quần màu đen đi đôi giày cao gót cùng màu, tóc vén lên trên đầu cài một nụ hoa đẹp mắt, trên cổ tay, cổ, lỗ tai đeo đồ trang sức Cartier số lượng có hạn.
Vương Giai Di thấy đáy mắt nhân viên bán hàng sáng rực lập tức nở nụ cười xinh xắn, thầm nghĩ: Quả nhiên cô ta vẫn còn rất đẹp, có thể khiến người ta ngạc nhiên.