Edit: Ngọc Hân
Nhân viên bán hàng thầm nghĩ: Mới vừa tiễn một kim chủ cầm trong tay thẻ thấu chi không giới hạn, bây giờ lại nghênh đón một kim chủ toàn thân toàn nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, tiền thưởng trong tháng này có thể được nhiều rồi!
Nhân viên bán hàng híp mắt nhìn Vương Giai Di cười, vẻ mặt ân cần chu đáo: “Xin hỏi cô cần giúp gì không?”
Vương Giai Di cười gật đầu một cái, sau đó dạo một vòng xung quanh cửa hàng, đi tới khu bán cà vạt bên cạnh vươn tay nhìn lần lượt từng cái một.
Nhân viên bán hàng vẫn đi theo sau lưng Vương Giai Di: “Muốn mua cà vạt ạ? Tặng cho bạn trai sao?”
Vương Giai Di không lên tiếng chỉ gật đầu một cái, cuối cùng tay dừng phía trên chiếc cà vạt mà lúc nãy Cố Lan San vừa chọn, liếc mắt nhìn giá cả mặt không biến sắc cầm xuống.
Ánh mắt nhân viên bán hàng sáng rực, lập tức tâng bốc nói: “Đây là cà vạt số lượng có hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc, mới vừa rồi có một cô đã mua một chiếc.”
“Vậy ư?” Vương Giai Di biết rõ còn cố ý hỏi lại một câu, cong môi cười nói: “Điều này chứng tỏ chiếc cà vạt này tương đối khá đẹp.”
Vương Giai Di cầm trong tay nhìn xung quanh một lát, quay đầu đưa cho nhân viên bán hàng không ngừng hi vọng bên cạnh, nói: “Giúp tôi lấy một chiếc.”
Vương Giai Di suy nghĩ một lát nói lấy cà vạt cỡ nhỏ.
Nhân viên bán hàng lập tức xoay người cầm hàng mới đi ra ngoài hỏi Vương Giai Di: “Trả tiền mặt hay cà thẻ ạ?”
Vương Giai Di trả lời không chút do dự: “Trả tiền mặt.”
Rõ ràng nhân viên bán hàng sửng sốt giật mình, có phần không dám tin, một chiếc cà vạt giá tiền không thấp, mọi người mua đồ đều là cà thẻ, cô ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người tới đây mà trả tiền mặt.
Giật mình thì giật mình nhân viên bán hàng vẫn mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Sau đó Vương Giai Di liền kéo túi xách mình mang theo, lấy rất nhiều tờ 100 tệ từ trong túi ra, mấy nhân viên trong cửa hàng mỗi người đếm một ít, một hồi lâu sau mới đếm xong tiền mặt.
Vì không cà thẻ nên không cần ký tên, lúc nhân viên bán hàng chuẩn bị bỏ cà vạt vào túi Vương Giai Di lên tiếng hỏi: “Chỗ bọn cô có dịch vụ giao hàng chứ?”
“Có, thưa cô.” Nhân viên bán hàng cười trả lời.
“Vậy giúp tôi giao hàng tới nhà đi.” Vương Giai Di cắn môi dưới nói thêm: “Túi đổi thành hộp quà tặng, bên trong để tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.”
Nhân viên bán hàng lập tức đưa cho Vương Giai Di một tờ giấy và một cây viết, sau khi Vương Giai Di nhận lấy liền lưu loát viết địa chỉ lên trên tờ giấy.
Nhân viên bán hàng nhận địa chỉ Vương Giai Di đưa tới, đọc một lần: “Khu XX đường XX khu biệt thự số XX, người nhận là anh Hàn Thành Trì. Địa chỉ không sai chứ?”
Vương Giai Di lắc đầu cười nói: “Không sai.”
“Vậy sau khi chúng tôi giao hàng tới nhà nói là ai tặng đây?”
Vương Giai Di suy nghĩ một lát nếu như nói Cố Lan San đưa có lẽ Hàn Thành Trì sẽ không đeo cà vạt đâu, Vương Giai Di nhíu mày một cái ngay sau đó đáy mắt sáng lên liền cười nói: “Cứ nói có một cô gái họ Cố tặng quà sinh nhật cho anh ấy.”
Nhân viên bán hàng cười ghi vào, cung kính và khách khí nói với Vương Giai Di: “Đã biết ạ, cảm ơn cô đã tới.”
Vương Giai Di không nói gì, chỉ khách sáo nhếch môi với nhân viên bán hàng, rồi cầm túi xách của mình xoay người rời đi.