Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Vương Giai Di không nói gì, chỉ nhoẻn miệng một cách khách sáo với người bán hàng, sau đó cầm lấy túi xách, xoay người bỏ đi.
****************
Vào ngày sinh nhật của Thịnh Thế, buổi sáng, Cố Lan San viết một bài tin tức trước khi họp bàn công việc ở công ty, buổi chiều, cô được khen ngợi sau cuộc họp mỗi tuần ở tòa sạn SH. Tâm tình của Cố Lan San vô cùng tốt. Sau khi tan họp, cô trở lại văn phòng của mình, nhìn đồng hồ đã bốn giờ rưỡi chiều, lấy quà đã chuẩn bị để tặng cho Thịnh Thế ra, đặt nó lên bàn.
Cô mở ngăn kéo, lôi ra một đống chai lọ và một cái gương, bôi bôi trét trét một hồi, trang điểm hết sức nền nã. Lúc Cố Lan San đang gắn lông mi, một thực tập sinh mang cà phê đi ngang qua, thấy cô như vậy thì nói đùa một câu: Hôm nay chị Cố trang điểm đẹp thế, có phải sắp hẹn hò với ai đó không!
Một câu nói thôi đã khiến tất cả đồng nghiệp nam nghiêng đầu nhìn qua Cố Lan San. Mọi người không biết cô đã kết hôn. Mấy đồng nghiệp nam đều coi cô như nữ thần. Thấy họ nhìn mình, Cố Lan San chỉ biết cười, không nói gì cả, đổi kẹp lông mi thành mascara, từ từ chuốt mi, sau đó ngẩng cằm, soi gương rồi chăm chú vẽ chân mày.
Thái độ không phủ nhận lẫn không thừa nhận của Cố Lan San khiến các đồng nghiệp nam im lặng, trong lúc nhất thời, hoa tâm* của họ đồng loạt tan nát.
*Có thể hiểu như là... lòng riêng của đồng nghiệp nam với nữ thần của mình.
Chuốt mascara xong, Cố Lan San soi gương, chớp chớp mắt với vẻ hài lòng. Cô lấy son ra, chọn một thỏi màu hồng nhạt. Đúng lúc cô định tô lên môi thì di động đột ngột vang lên.
Cố Lan San liếc nhìn màn hình di động. Dãy số trên đó vô cùng xa lạ. Một tay cô cầm bút để tô son, soi gương, một tay cô mở phím nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói không giống tiếng phổ thông, thậm chí còn khá giống tiếng nói ở vùng Đông Bắc, “Xin hỏi đây có phải là số của cô Cố Lan San không ạ?”
“Đúng vậy.” Cố Lan San không hề để ý mà đáp lại, “Cho hỏi anh là...?”
“Tôi từ bệnh viện XXXX.”
Đó là bệnh viện mà em trai cô đang nằm điều trị. Cố Lan San dừng ngay việc son môi lại, “Em tôi bị làm sao?”
“Cô Cố, mong cô đừng gấp. Hôm nay tôi gọi điện là muốn báo cho cô một tin tốt. Em trai cô là cậu Trần Mặc vừa mới mở mắt, các bác sĩ hiện đang kiểm tra sức khỏe cậu ấy. Không biết bây giờ cô có thời gian, có thể ghé qua bệnh viện một chút được không?”
Vẻ mặt của Cố Lan San thay đổi trong nháy mắt.
“Cô Cố, cô Cố...”
Cố Lan San hoàn hồn, đáp lại một câu, “Tôi lập tức tới ngay.”
Sau đó, cô cúp điện thoại, cầm vội túi xách, chạy ra khỏi văn phòng trước mắt mọi người.
......
Cố Lan San không biết mình đã nghĩ gì, cứ thế mà lái thẳng xe một đường đến bệnh viện.
Lúc tới nơi, em trai cô vẫn còn nằm trong phòng giải phẫu để bác sĩ kiểm tra toàn thân. cô đành ngồi đợi ở ghế dựa ngoài hành lang, tim đập liên hồi vì lo lắng.
Rất nhiều bác sĩ đi qua đi lại trước mặt, Cố Lan San đều ngoảnh mặt làm ngơ. Trong đầu cô chỉ còn lời nói của vị bác sĩ vừa rồi gọi điện, Trần Mặc đột nhiên mở mắt... Mở to mắt, mở to mắt có nghĩa là gì?
Hai tay của Cố Lan San liên tục nắm chặt rồi buông lỏng. Em trai cô đã sống đời sống thực vật hai năm, rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?