Edit: Bạc Bạc
Cố Lan San bước vào, phòng bệnh rất yên tĩnh, Trần Mặc đã tỉnh, nằm trên giường, ánh mắt có hơi mờ mịt, khi nhìn thấy Cố Lan San bước vào, đáy mắt sáng lên, có thể là do hai năm không có hoạt động cơ thể, nên môi có chút khó cử động, chỉ có thể nói ra một câu: “Chị Sở Sở.”
Chỉ là ba chữ đơn giản, trong mắt cô liền nổi lên một tầng khí, cô nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô giơ tay nhẹ nhàng lau đi, cắn nhẹ môi, cô muốn mình không khóc nữa, nhưng nó không tự chủ vẫn rơi xuống, rơi xuống gò má của cô, Cố Lan San giơ tay, bụm lấy miệng mình, giọng nói có vài phần nức nở: “Tiểu Mặc, xin lỗi… Thật xin lỗi…”
“Chị Sở Sở… Chị đừng khóc…” Trần Mắc có gắng dùng sức mà nói ra, nói ra một câu cũng tốn nhiều thời gian: “Em có chuyện muốn nói với chị.”
Cố Lan San cố gắng không khóc, đi tới cạnh giường.
“Chị Sở Sở, nếu như em bị thương nghiêm trọng… Chị cũng đừng vì cứu em… Vì không có tiền… Lại đi tìm gia đình, tìm Thịnh Thế… Bọn họ không phải là người tốt…” Giọng nói Trần Mặc suy yếu, nói xong một câu, dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Chị Sở Sở… Em có một chuyện, hôm trước chưa nói với chị…”
Trần Mặc sống đời sống thực vật hai năm, trong hai năm này đầu óc của cậu hoàn toàn trống rỗng, nhưng lúc tỉnh lại, thì hình ảnh cùng tất cả mọi chuyện của hai năm trước đều hiện về.
Lời cậu muốn nói hôm trước đó chính là một ngày nào đó cậu sẽ dẫn Cố Lan San rời khỏi Cố gia.
Cố Lan San nghe hai chữ ‘hôm trước’, cũng bất động một giây, mới hiểu được cậu định nói gì.
“Chị Sở Sở, em sợ chị buồn… Em không có nói cho chị biết… Thật ra chị cùng anh ta ở cùng nhau, đều là do anh ta làm… anh ta làm…” Lúc Trần Mặc nói, giọng nói chút nặng nề: “Anh ta là một tên khốn nạn, không hơn không kém… Chị Sở Sở, chị đừng nghĩ anh ta đối xử tốt với chị… Anh ta có ý xấu, anh ta đang ‘tương kế tựu kế*’… Anh tính toán, sẽ đem chị cướp khỏi Cố phu nhân mãi mãi….”
*: dùng mưu của địch để làm cho kế hoạch của mình thành công
Cố Lan San nghe vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nhìn Trần Mặc, đáy mắt có chút đau khổ cùng yếu đuối, sau một lúc, mới khe khẽ hỏi: “Tiểu Mặc, làm sao em biết?”
“Em lấy trộm băng ghi hình ở quầy rượu… Thấy anh ta đem ly rượu của Vương Giai Di đưa cho anh ta… Đổi thành ly rượu của chị… Chị Sở Sở, chị đừng gả cho Thịnh Thế… Do nhà em thiếu nợ chị… Bây giờ coi như đã trả cho chị… Chị mau trốn đi… Trốn đến nơi nào xa một chút, không bao giờ quay về Bắc Kinh…” Trần Mặc trả lời xong, liền suy nghĩ lại, Cố Lan San hỏi cậu làm sao cậu biết, cậu nhìn ánh mắt của cô, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Chị vừa nói cái gì… Chị nói… Làm sao mà em biết được? Lẽ nào, chị đã biết?”
Cố Lan San gật đầu nhìn Trần Mặc, im lặng.
Đúng, cô biết.
Lần cãi nhau kia, Thịnh Thế tát cô một cái, làm cô ngã xuống đất, anh đi trước mặt cô, hơi khom lưng, nhìn vào mắt cô.