Edit: Thu Lệ
Vương Giai Di nhìn có chút trợn mắt hốc mồm, thậm chí cô ta rõ ràng cảm giác được, tim của mình co lại thành một khối thật chặt.
Cô ta nhìn có chút ngu dại.
Lại nghe được, giọng nói vô cùng thanh lịch tao nhã của Thịnh Thế chậm rãi vang lên lần nữa, giọng điệu rất yên tĩnh, mang theo chút đau khổ không dễ sai lệch, giống như một trận gió lưu luyến thổi qua tai: “Chỉ cần cô ấy bằng lòng ở cùng với tôi thì cô ấy có yêu Hàn Thành Trì hay không, tôi cũng sẽ không để ý.”
Anh nói nghiêm túc, chuyên chú và không hối hận như vậy.
Tiếng nói vừa nhẹ nhàng vừa yên tĩnh nhỏ bé như vậy.
Nhưng lại giống như một viên thuốc nổ lớn vang dội trong lòng Vương Giai Di, từng chữ từng chữ, đều giống như một viên thuốc nổ, khiến lòng cô ta tan nát, đến một mảnh cũng không còn.
Đây vốn dĩ là một thời cơ tốt vất vả lắm cô ta mới bắt được, có thể đúng lúc dùng phương pháp này chọc giận Thịnh Thế cao cao tại thượng, sau đó hoàn toàn đày Cố Lan San vào lãnh cung.
Thật không ngờ, lại làm điều thừa như thế.
Anh nói... Khương Thái Công câu cá, nguyện người mắc câu.(*)
(*): Khương thái công câu cá là truyền thuyết lịch sử xảy ra ở thời kỳ Thương Chu. (Vì nội dung hơi dài nên mình không ghi rõ ra đây, mọi người muốn thêm chi tiết hãy liên hệ gu gồ ca ca ạ!)
Anh đang gián tiếp nói cho cô ta biết, anh làm hết thảy, đều không oán không hối, cam tâm tình nguyện.
Anh nói... Chỉ cần cô ấy bằng lòng ở cùng với tôi, dù cô ấy có yêu Hàn Thành Trì hay không thì tôi cũng sẽ không để ý.
Thật ra Thịnh Thế anh là một thiên chi kiêu tử nha... Thiên chi kiêu tử, nhưng không ngờ chỉ vì một người phụ nữ, mà chịu cúi đầu trong bụi rậm?
Cả tầng lầu đều không có ai đi lại.
Yên lặng đến mức dường như Vương Giai Di có thể nghe thấy tiếng tim đập của Thịnh Thế.
Nét mặt của cô ta đầu tiên là có chút ngẩn ngơ, sau đó trở nên có chút hỗn loạn, cuối cùng là biến thành kinh ngạc, cô ta nhìn Thịnh Thế, lẩm bẩm mở miệng, hỏi: “Tại sao?”
Đúng vậy... Tại sao?
Cố Lan San đã như vậy, anh lại vẫn có thể gió êm sóng lặng tuyệt đối cuồng dại như thế.
Nhưng Thịnh Thế không mở miệng.
Chẳng qua là từ từ thu ánh mắt của mình lại, ưu nhã hào phóng xoay người, cất bước, cũng không quay đầu lại trở về phòng.
Vương Giai Di hỏi anh tại sao?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh yêu Cố Lan San, tuy rằng bây giờ nhìn thấy ba tấm hình này, anh rất tức giận, nhưng anh cũng không cho phép Vương Giai Di đặc biệt chạy đến trước mặt anh chuẩn bị xem kịch vui được như nguyện.
Trong lúc tức chết người không đền mạng này, Vương Giai Di đụng phải Thịnh Thế anh, haiz... Đơn giản là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Cô ta hâm mộ, ghen tỵ, oán hận Cố Lan San? Tốt lắm nha, anh sẽ để cho cô ta hâm mộ, ghen tỵ, oán hận đủ luôn!
Không phải là biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì sao? Vậy anh liền hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ không oán không hối, mối tình thắm thiết thật sâu đậm cho cô ta nhìn, để cho cô ta tức giận cắn răng nghiến lợi, xấu hổ, khó chịu đến chết đi!
Tuy rằng tối nay cô gái đó đã bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của anh, để một mình anh về nhà cũ, đối mặt với một phòng những lời quan tâm chúc phúc của người thân, lo lắng đề phòng gượng cười đối đáp, tâm trạng cả người từ mất mác đến bất đắc dĩ rồi đến đau khổ không ngừng thay đổi.
Lúc ấy rõ ràng đợi đến cuối cùng, tức giận, tức giận nghĩ người phụ nữ tên Cố Lan San này, thật là không có lương tâm!
Tuy rằng tức giận nhưng cuối cùng nghe được cô bình an vô sự, không nói hai lời liền cúp điện thoại, tức giận không muốn nhận điện thoại của cô nữa!
Tuy như vậy như anh vẫn ti tiện gọi điện thoại cho người giúp việc, dặn dò bọn họ phải để đèn chờ cô trở về.
Các bạn hãy nói xem, trong khi anh đang ngược người phụ nữ của anh khắp nơi trên thế giới, thì làm sao có thể để cho những người khác ngược được chứ?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, hơi nhếch nhếch môi.
Huống chi, anh còn không xác định, cái cà vạt này, đến cùng có phải do Cố Lan San mua cho Hàn Thành Trì hay không.