Lúc Cố Lan San tắm mới nhớ buổi chiều nguyệt sự của cô tới.
Trong phòng tắm, phòng ngủ của Hàn Thành Trì không có băng vệ sinh.
Cô vội vọt vào tắm rồi lấy một chút giấy vệ sinh dùng đỡ, sau đó vội vàng chạy đến phòng khách tìm Cố Ân Ân, để nhờ chị ấy tìm một miếng cho cô.
Ai ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng thủy tinh rơi bể.
Trong đầu Cố Lan San cho là không cẩn thận nên làm bể đồ, cô lo lắng Cố Ân Ân nên lập tức giơ tay đẩy cửa.
Cửa không khóa, cô khẽ dùng sức, cửa đã bị đẩy ra một khe hẹp.
Cô còn chưa kịp đẩy cửa lớn hơn một chút, đã nghe thấy giọng nói của Cố Ân Ân từ bên trong truyền ra.
Giọng nói của chị ấy hoàn toàn khác với giọng nói nhỏ nhẹ trong trí nhớ của cô.
Thậm chí có chút mất khống chế, ẩn nhẫn.
Từng câu từng chữ như kim châm đâm vào lòng cô.
“Hàn Thành Trì, đừng nói những đạo lý lớn lao đó cho tôi nghe, không cần nói với tôi gì mà mặt mũi nhà họ Hàn, nhà họ Cố, nhà họ Thịnh, cũng đừng nói đến chuyện ngừơi khác cười chúng ta, lqđôn anh và Cố Lan San có thể làm ra đựơc những chuyện này thì anh cảm thấy anh còn sợ người ta chê cười sao?”
“Anh nói cái gì? Anh nói, anh không biết Cố Lan San thích anh?”
“Hàn Thành Trì, anh thật sự có thể diễn trò, anh nói thử xem anh diễn tốt như vậy, sao không đi làm diễn viên đi?”
Cố Lan San cảm thấy đầu và lồng ngực cô gần như nổ tung.
Cô ngơ ngác đứng ở cửa, cánh tay đẩy cửa cũng không còn chút hơi sức.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại lời nói của Cố Ân Ân, anh không biết Cố Lan San thích anh...... Anh không phải biết Cố Lan San thích anh......
Cố Ân Ân, chị của cô...... Làm sao chị ấy lại biết cô thích Hàn Thành Trì?
Từ trứơc tới nay cô đều che giấu rất tốt.
Từ một năm lúc học cấp ba cô phát hiện mình có cảm giác với Hàn Thành Trì, lúc đầu cô không thể khống chế, không thể che giấu nên chỉ có thể tránh né, sau đó từ từ cải biến, đến cuối cùng có thể biểu hiện tự nhiên một giọt nứơc cũng không lọt ở trước mặt bọn họ, cho đến bây giờ cô đều làm rất tốt.
Thậm chí sau khi cô kết hôn, bọn họ ra nước ngoài, bây giờ trở về gặp lại, cô lại càng thêm cẩn thận.
Nhưng...... Nhưng sao Cố Ân Ân lại biết?
Cố Lan San đứng đó không nhúc nhích, cô ngây ngốc không biết phải làm gì cho đến khi Hàn Thành Trì nói với Cố Ân Ân xong rồi kéo cửa đi ra ngòai, vừa vặn đụng mặt cô.