Editor: Cà Rốt Hồng
Cô nghĩ, Cố Lan San kinh hoảng cái gì chứ, không phải cô ta mới vừa cùng Hàn Thành Trì hợp tác hóa giải lúng túng rất khá sao, không phải cô ta giả vờ làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra ư, cô chỉ nhìn cô ta, không phải cái gì cô cũng chưa nói ư, cô ta có cần thiết phải khẩn trương như vậy không?
Cố Ân Ân thật sự cảm thấy rất buồn cười, cô không có gây gổ cuồng loạn với Hàn Thành Trì như mới vừa rồi, ngược lại thật bình tĩnh, bình tĩnh có chút đáng sợ, ánh mắt của cô, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt của Cố Lan San, sau đó, nhàn nhạt mở miệng: “San San, lời nói vừa rồi của tôi cô đã nghe rõ chưa?”
Cố Lan San hoàn toàn không nghĩ đến Cố Ân Ân sẽ nói với mình một câu như vậy.
Giọng nói của Cố Ân Ân cũng giống như thường ngày, mềm mại nhẹ nhàng chậm chạp.
Nhưng khi cô nghe thấy lại vô cùng khẩn trương, cực kỳ sợ hãi.
Cô cắn cắn môi dưới, nhìn Cố Ân Ân, trong giây phút này, cô có một loại cảm giác không ngóc đầu lên được, cô nghĩ, người ở trên cõi đời này, nói chung không thể làm chuyện quá đáng, cũng đừng ôm vọng tưởng may mắn làm thì làm dù sao sẽ không có ai biết ở trong lòng.
Nhưng hiện tại cô nhìn một chút thử xem, cái này gọi là gì?
Cái này gọi là thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, người sống cả đời nhất định phải lưu lại danh tiếng tốt, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.
Cô cả đời này, cho đến bây giờ, chỉ làm một chuyện khiến cho mình không ngốc đầu lên được, đó chính là thầm mến Hàn Thành Trì.
Từ thời kỳ ngây thơ cô đã ngưỡng mộ, càng về sau chuyển thành mến mộ, đến yêu mà không thể yêu, đến cuối cùng nhịn đau để yêu, cho tới nay đều là gió êm sóng lặng, không ai biết.
Nhưng cho tới bây giờ, cô thật sự không có ý định đi yêu, cô muốn quang minh lỗi lạc đối mặt với Cố Ân Ân cùng Hàn Thành Trì, thuần túy xem họ thành chị và anh rễ thì chuyện lại bị làm cho sáng tỏ.
Cố Lan San chưa bao giờ ở trước mặt một người, không còn lời nào để nói như vậy.
Từ trước đến giờ cô đều là kiêu ngạo và chỉ có kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, tay của cô siết chặt thành quả đấm, miệng cô đóng đóng mở mở một hồi lâu, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì: “Chị, em......”
Hàn Thành Trì đứng ở cửa, nhíu mày, anh đóng cửa lại một lần nữa, đi trở lại bên cạnh Cố Ân Ân và Cố Lan San.
Anh không biết Cố Lan San có thích mình hay không, anh chỉ biết, anh không muốn làm cho tình cảm giữa Cố Ân Ân và Cố Lan San, huyên náo rồi tan vỡ như vậy.
Huống chi, anh và Nhị Thập còn là anh em.....
“Ân Ân...... Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta vui vẻ chuẩn bị một chút, xuống lầu đi ăn mừng thôi.” Hàn Thành Trì ngăn vai của Cố Ân Ân lại, nhẹ giọng dụ dỗ.
Cố Ân Ân khẽ giật bả vai ra, để cho mình thoát ra khỏi ngực của Hàn Thành Trì, cô nhìn Cố Lan San, nghĩ, bọn họ cũng đã xé rách mặt nạ ngụy trang, cần gì phải che giấu, như vậy mọi người đều không dễ chịu, không phải sao?