Editor: Mèo (meoancamam)
Khi Thịnh thế cùng Cố Lan San đi xuống từ trên tầng thì cách tiệc sinh nhật Hàn Thành Trì chỉ còn hai mươi phút.
Bà Hàn cười nghênh đón hỏi một câu: “Thành Trì cũng Ân Ân như thế nào rồi?”
Thịnh Thế nắm bả vai Cố Lan San, sắc mặt vô cùng nhàn nhạt gật đầu, liếc nhìn cầu thang lên tầng: “Ở phía sau chúng cháu.”
Thịnh thế vừa dứt lời thì bà Hàn liền nhìn thấy Cố Ân Ân khoác tay Hàn Thành Trì mà đi xuống từ trên tầng, bà Hàn tặng cho Thịnh Thế cùng Cố Lan San nụ cười rồi bỏ lại một câu: “Nhị Thập, Lan San, các con chơi vui vẻ đi.” Sau liền đi về phía Hàn Thành Trì cũng Cố Ân Ân.
Tuy buổi tiệc còn chưa bắt đầu nhưng trong sảnh lớn nhà họ Hàn đã có rất nhiều người.
Nhà cũ họ Thịnh cách nhà họ Hàn khá gần cho nên hôm nay người nhà họ Thịnh rảnh rỗi không có việc gì đều đã qua đây, Thịnh Thế ôm Cố Lan San mà đi trước chào hỏi bọn họ.
Người nhà họ Thịnh nhìn thấy Cố Lan San thì lập tức vui mừng xông tới, ánh mắt Thịnh Thế lóe lớ, bậy bạ lấy một cái cớ nói mình muốn đi vệ sinh một chút mà liền vứt Cố Lan San ở chỗ này rồi rời đi.
Thực sự Thịnh Thế đi đến nhà vệ sinh nhưng chỉ gọi điện thôi.
Anh gọi cho thư ký của mình, giọng điệu nghe qua quả thực nhẹ nhàng nhưng mà ngữ điệu lại mang theo từng chút âm trầm: “Nghĩ biện pháp giúp tôi tìm một đoạn video, vẫn là cửa hàng lần trước, CUCCI giữ độc quyền..Xem một chút xem ngoại trừ Sở ở thì còn có ai mua cà vạt qua không? Ừ...sau khi điều tra thì liền gọi điện thoại thông báo cho tôi.”
Thịnh Thế cúp điện thoại, vẻ mặt hay thay đổi, thực ra trong lòng không phải không tìm được ai khả nghi, chỉ là không có chứng cứ xác thực thì cũng không biết người kia có thể đã khử đi camera ở cửa hàng đó không?
Thịnh Thế trầm tư một chút, liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, anh nghe điện, quả thực giống như anh suy đoán, thư ký gọi trả lời: “Anh Thịnh, vừa mới liên hệ một chút, nói là băng ghi hình xuất hiện vài vấn đề, hiện tại không tìm ra được.”
Chậc chậc chậc...Thật sư đúng là như vậy...Thật không ngờ, Vương Giai Di này cũng có chút đầu óc, ha ha...
Chỉ tiếc, cô ta thật sự cho rằng, chiếc cà vạt kia liền trở thành vấn đề không giải quyết được sao?
Khóe môi Thịnh Thế câu lên chút cười lạnh mười phần châm chọc, thật đúng là có chút ngu ngốc.
Thư ký nghe thấy Thịnh Thế không nói gì hơn nửa buổi thì liền lên tiếng lần nữa, hỏi: “Anh Thịnh, anh đang nghe máy chứ?”
“Ừ, không có việc gì nữa rồi.” Thịnh Thế nhàn nhạt đáp lại một câu sau liền cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại một hồi, ấn vào, rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Thịnh Thế từ từ nói với người trong điện thoại: “Anh ba, em có việc muốn tìm anh giúp đỡ...Anh có biết tiểu thư lớn nhà họ Vương Vương Giai Di không?”