Khu vực bên ngoài.
Chu Thăng cầm chặt gậy Như Ý, gậy Như Ý lập tức dài ra, bắc thẳng sang vách núi đối diện, sau đó nó lại to ra, biến thành một cây cầu hình trụ đủ để hai người song song đi qua.
"Cẩn thận chút." Chu Thăng nói, cũng hơi thất thần, hắn đang suy nghĩ, lúc trước triệu hồi vòng Kim Ô cũng có rồng với lũ binh sĩ, bây giờ phải làm sao để được Trần Diệp Khải cho phép, triệu hồi chúng nó đến đây.
Dọc đường đi, hắn cũng đã thử đủ cách, kể cả việc nói với Trần Diệp Khải là mình có một con rồng, để anh tưởng tượng ra con rồng, nhưng cuối cùng vẫn là công cốc.
Nhất định còn có điều kiện gì đó chưa được thỏa mãn....! Chu Thăng nghĩ thầm.
"Em với Dư Hạo....!quen nhau lâu rồi à?" Bước lên gậy Như Ý, Trần Diệp Khải hỏi.
"Không." Chu Thăng giải thích qua loa việc mình đã từng cứu Dư Hạo, Trần Diệp Khải đáp: "Anh cũng đoán được từa tựa vậy."
Chu Thăng nghĩ, hẳn là Trần Diệp Khải trước khi dò hỏi sự thật đã tự tưởng tượng ra vô số khả năng, một trong số đó cũng bao gồm Dư Hạo từng có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân.
Đột nhiên, Trần Diệp Khải dừng lại.
Hai người đứng ngay chính giữa cây cầu do gậy Như Ý dựng lên, trước sau trống không chẳng có gì để tựa vào, Chu Thăng cũng nhạy bén cảm nhận được, trong vực sâu này, có thứ gì đang lao đến!
"Chạy mau!" Chu Thăng quyết đoán quát lên.
Nhưng mà chỉ trong một khắc ngắn ngủi, từ giữa vực sâu lao ra hàng trăm ngàn con mắt với miệng, trong miệng còn bắn ra dao nhỏ sắc nhọn, Trần Diệp Khải với Chu Thăng tăng tốc, Chu Thăng lại gào to: "Né ra!"
Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng lảo đảo né sang một bên, tránh ngang tránh dọc giữa mưa đao lao tới, đồng thời treo mình giữa cây cầu.
Mà một bóng đen to lớn lao ra từ vực sâu, biến thành hình người, hai con mắt đen to như quả bóng rổ, miệng gào ra tiếng Anh, lao về phía bọn họ.
"Cái quần què gì thế này?!" Chu Thăng rống lên.
Trần Diệp Khải: "....."
Chu Thăng: "Khải Khải!"
Trần Diệp Khải bám chặt vào cầu, cánh tay bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, máu tươi lập tức bắn ra, cánh tay buông thõng, suýt chút nữa là ngã vào trong vực sâu, tay phải Chu Thăng túm lấy cổ áo sơ mi của anh, tay trái khó khăn bám lấy gậy Như Ý.
"Đó là...." Trần Diệp Khải bình tĩnh nhìn bóng đen kia, "Tác Lý Mại....!Là gã, chính là gã, là tên đã....!video bọn anh."
Chu Thăng nói to: "Đây chỉ là mộng! Không phải sợ gã!"
Câu nói của Chu Thăng như một đòn làm cho Trần Diệp Khải cảnh tỉnh, lập tức tỉnh táo lại, từ sau eo rút ra cây súng, nhắm thẳng về phía bóng đen bắn ba cái, bóng đen kêu rên ầm ĩ, nhưng vì nó chỉ là khói đen, lập tức nó lại khôi phục nguyên dạng.
Không lâu sau, giữa không trung xuất hiện thêm nhiều cái miệng lơ lửng, mở to, trong miệng toàn là lưỡi dao sắc, bắn về phía hai người.
"Bắn vào mắt!" Chu Thăng một tay vẫn đang bám vào gậy Như Ý, tay còn lại hơi dùng sức túm lấy Trần Diệp Khải, tung Trần Diệp Khải lên lại gậy Như Ý.
Trôi nổi trên vực sâu toàn là mắt với miệng, những cái miệng kia không ngừng nói tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ý....!
"Gào thét cái chó gì!" Chu Thăng nói, "Tao không muốn làm bài kiểm tra nghe lần nữa đâu!"
Trần Diệp Khải bỗng nhiên tức giận, rống lên một câu tiếng Anh.
Chu Thăng: "???"
Chu Thăng lập tức hiểu ra, những thứ xuất hiện trên vực thẳm này đều là tác phẩm của gã kia, Trần Diệp Khải cùng Long Sinh, cũng đã từng phải chịu đựng những lời phê bình chỉ trích, dao găm sắc bén lơ lửng, hai người không ngừng né tránh, Trần Diệp Khải giơ súng lên bắt đầu ngắm bắn, một tràng súng nổ, bốn phía cũng dần yên tĩnh lại.
Trần Diệp Khải: "Khiên của em đâu?"
Chu Thăng: "Gậy Như Ý là được rồi, nó vừa có thể biến thành khiên vừa có thể biến thành vũ khí, trừ khi ở trong mộng của Dư Hạo, còn lại bình thường em đều không thể dùng cả hai cái cùng một lúc."
Hai người kinh hồn chưa kịp định tâm lại, thở hổn hển một hồi, trong bóng đêm, dường như quái vật đang leo lên ngày càng nhiều từ hai bên vách núi.
"Đi mau!" Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải xoay người đứng dậy, đưa tay kéo Chu Thăng lên, khói đen trước mặt lại tụ lại, biến thành một người đàn ông khác.
Chu Thăng nhanh chân đuổi theo, tên đàn ông kia đột nhiên lộ ra ánh mắt sợ hãi, lùi ra phía sau.
Trần Diệp Khải tung ra một quyền đánh vào mặt gã, tên đàn ông kia lập tức đưa giơ hai tay lên, chậm rãi quỳ xuống.
Trần Diệp Khải không nhịn được run lên, nghiêng người lấy súng dí vào trán gã.
Chu Thăng thu lại gậy Như Ý, đứng trên sân trời chăm chú Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải thở dốc, ngón tay nhẹ nhàng chế trụ cò súng.
Chu Thăng chờ đợi một tiếng súng vang, thế nhưng Trần Diệp Khải lại không bóp cò súng.
"Giết gã đi." Thanh âm u ám của Long Sinh từ trong vực sâu vọng lên, "Báo thù cho tôi đi, tên nhát gan này....!Giết gã mau đi, tại sao lại không nổ súng?"
Lập tức Chu Thăng trở nên cảnh giác, điều này có ý nghĩa gì? Trên lý thuyết, giết chết một hình ảnh trong giấc mơ cùng với hiện thực không có quan hệ, cũng như việc Dư Hạo ở trong mộng có thể điều khiển voi, giẫm chết tên phụ đạo viên Tiết Long với lão chủ nhiệm, điều này cũng có thể mang ý nghĩa là xua đi sự sợ hãi của chủ nhân giấc mộng với người nào đó ở hiện thực.
Nhưng căn cứ vào câu nói 'kẻ địch càng hi vọng việc này xảy ra thì càng không thể để nó xảy ra', Chu Thăng ý thức được, có lẽ thời khắc này, Trần Diệp Khải không nên bóp cò súng, nếu như bắn chết tên cầm đầu giấc mộng này, sau đó sẽ có gì phát sinh chăng?
Một giây, hai giây, ba giây....!
Trần Diệp Khải bình tĩnh trở lại.
"Cút đi." Trần Diệp Khải trầm giọng nói, "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Chỉ sau một thoáng, Tác Lý Mại kêu lên một tiếng, khói đen cứ như vậy mà tan biết, một hòn đá to lớn bay lên từ trong vực thẳm, đem toàn bộ bóng tối bên dưới vách núi bao phủ, chung quanh trở thành một con đường rộng rãi, trước mặt họ là cổng vào khu trung tâm của Chichen Itza.
"Nikcy, anh là tên phế vật ----" Thanh âm kêu gào sắc bén của Long Sinh truyền ra từ trên hư không.
"Đúng vậy." Trần Diệp Khải nói, "Long Sinh, nếu làm vậy có thể giúp em dễ chịu hơn chút, anh chấp nhận trả giá bằng hai mươi năm tù đày, thậm chí là cả mạng sống này."
Anh cất súng đi, nói: "Nhưng anh nhớ ngày đó, em đã nói, em không muốn anh giết người, cái giá phải trả này em không thể chịu được, mà sự việc cuối cùng cũng sẽ qua đi, có thể ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất."
"Đây không phải là lời thật lòng-----!" Long Sinh điên cuồng gào lên.
"Trở về đi." Trần Diệp Khải nói, "Long Sinh, ai mới thật sự là em?"
Chu Thăng: "...."
Cánh cửa lớn trước mặt chậm rãi mở ra, lộ ra ánh sáng chói mắt.
"Có ai không?" Dư Hạo hô to, "Trung Xuyên Long Sinh! Anh ở đâu? Ra đây đi!" "Có người không có người không....!" Âm thanh vang vọng trong giếng.
Dư Hạo bỗng nhiên nghe ra, tiếng vang này dường như không phải của y.
"Có ai không?" Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Dư Hạo: "!!!"
Dư Hạo lập tức quay đầu, thanh âm kia giống như là phát ra từ trong giếng! Chuyện gì thế này? Trừ y với Long Sinh, còn có người khác sao?
"Ai vậy?" Dư Hạo hỏi.
"Ai vậy?" Âm thanh ở trong giếng đáp lại.
Dư Hạo nhìn vào trong giếng, thấy một bóng người, y tìm dây thừng khắp nơi nhưng không có.
"Chờ tôi một lúc!" Dư Hạo nói, "Tôi kéo cậu lên ngay đây!"
Dư Hạo tháo cây trượng dài của mình ra thành dao găm, cắt đứt dây mây bao quanh giếng trời, bện chúng vào nhau rồi thả xuống giếng, y cảm giác như có ai đó đã túm lấy dâu thừng, liền kéo nó lên.
Một lúc sau, thiếu niên từ trong giếng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo: "!!!"
Dư Hạo trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng nõn, vóc người hơi gầy, nửa trên trần trụi, mái tóc đen, đôi mắt cũng đen ---- một Trung Xuyên Long Sinh khác! So với Long Sinh hắc ám khi trước Dư Hạo đã gặp, thì nhìn biểu tình của thiếu niên này lại có một cái gì đó u buồn, căng thẳng và bất an.
"Long Sinh?" Dư Hạo hỏi.
"Long Sinh?" Long Sinh lặp lại lời của Dư Hạo, nhìn y với ánh mắt sợ sệt.
Dư Hạo lại hỏi: "Anh....!Anh là ai? Đừng buông tay! Đi lên đây!"
Long Sinh trong giếng dường như có chút sợ Dư Hạo, muốn buông tay, nhưng cho dù Dư Hạo có nói câu gì, Long Sinh này chỉ có thể lặp lại lời y nói, Dư Hạo có chút ngạc nhiêm.
Đây là....!một Trung Xuyên Long Sinh khác trong mộng của Trần Diệp Khải? Là nguyên bản lương thiện của Long Sinh sao? Vậy còn Long Sinh hắc ám kia đâu rồi?
"Còn muốn vùng vẫy hả?" Một thanh âm lạnh lùng vang lên từ sau lưng, ngay sau đó Dư Hạo bị đá ngã xuống giếng, Dư Hạo bị đá bất ngờ nên chỉ biết hô lên một tiếng rồi rơi xuống dưới, nhưng theo bản năng y túm lấy tay của Long Sinh trong giếng, ngẩng đầu lên, y nhìn thấy ở ngoài giếng là một Long Sinh khác!
Dư Hạo liều mình túm lấy cây mây, tay còn lại túm lấy eo Long Sinh, nói: "Long Sinh! Đừng buông tay!" Tuy rằng không biết bên trong giếng có cái gì, nhưng trực giác mách bảo y, nhất định không thể ngã vào trong đó!
Long Sinh hắc ám điên cuồng gào thét: "Tưởng tao đã chết mà vọng tưởng cướp đi người tao yêu ư? Dư Hạo! Mày là thằng súc sinh----" Nói xong cậu cầm lấy cây gậy buộc đầu dây mây, thế nhưng từ nơi xa truyền tới tiếng mở cửa trầm đục, Long Sinh hắc ám quay đầu, bên ngoài có vẻ như đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, Long Sinh hắc ám lần thứ hai nhảy bổ tới miệng giếng, tay cầm một tảng đá lớn, dữ tợn nhìn Dư Hạo với một Long Sinh khác đang trong giếng.
Dư Hạo: "...."
Đúng vào lúc này, như linh cảm được sắp có chuyện gì xảy ra...!Long Sinh kia run rẩy ôm lấy bả vai y, một tay rút ra cây súng từ trong túi quần Dư Hạo, đưa cho y.
Dư Hạo không kịp nghĩ nữa, đưa một tay ra, cầm súng nhắm thẳng vào Long Sinh hắc ám bên ngoài giếng, Long Sinh hắc ám trợn to hai mắt.
Tiếng súng vang lên, đầu của Long Sinh hắc ám bên ngoài giếng bị thủng một lỗ, máu tuôn ra khắp nơi, mà tảng đá lớn kia cũng rơi thẳng vào giếng, Dư Hạo không cách nào né được, y đành phải nhanh chóng xoay người, lấy vai bảo vệ Long Sinh, hai người cùng rơi vào đáy giếng.
Khoảnh khắc tảng đá rơi xuống, Dư Hạo tiếp tục xoay người ôm lấy Long Sinh, cật lực đập cánh, nhưng cánh vừa bung ra đã bị vướng vào thành giếng, chẳng thể nào bay lên,
"Chu Thăng." Dư Hạo ngửng đầu lên, hô to.
Không có ai trả lời, đáy giếng như có một sức hút cường đại khiến Dư Hạo cùng với Long Sinh thật, điên cuồng rơi thẳng xuống dưới, Long Sinh nắm lấy áo sơ mi của Dư Hạo, không ngừng kéo mạnh nó, trong mắt mang theo một tia hy vọng.
Cúc áo Dư Hạo cuối cùng cũng bung ra, cái áo sơ mi trắng bay phấp phơi, y mở to hai mắt, nhìn Long Sinh, sau đó gật đầu, khoảnh khắc gật đầu đó, cái áo sơ mi hóa thành kim phấn, 'vù' một tiếng bay về phía Long Sinh thật.
Chỉ một thoáng, Long Sinh đang được đám bụi phát sáng vây quanh bỗng nổ tung hóa thành bột phấn, chiếu sáng đáy giếng, bột phấn kia nhanh chóng phân tán, biến hóa ra một không gian kỳ dị.
Dư Hạo nhìn phía dưới đáy, một cỗ ánh sáng mạnh mẽ càng ngày càng đến gần, sau một giây y hét lên một tiếng, y thế mà ngã vào một căn phòng tràn ngập ánh sáng!
Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải đi qua cửa lớn, chạy thật nhanh trong đường hầm, thoáng chốc ở cuối đường hầm vang lên một tiếng súng kinh thiên động địa, tựa như hoàn toàn lay động thế giới mộng cảnh.
Trần Diệp Khải chậm lại bước chân, lúc này, Chu Thăng lại như hiểu ra được cái gì đó, tiếng súng như một liều thuốc kích thích tâm trí Trần Diệp Khải.
"Dư Hạo----!" Chu Thăng gào to.
Cuối thông đạo vẫn là một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời.
Chu Thăng đang định lao lên phía trước, Trần Diệp Khải lại thở dốc liên hồi, một tay ấn vào vách tường, toàn bộ Chichen Itza rung chuyển, đá bụi rơi xuống theo từng đợt rung.
"Khải Khải." Chu Thăng đành đi chậm lại, xoay người kiểm tra trạng thái của Trần Diệp Khải, nói: "Bình tĩnh đi! Anh đã quyết định đối mặt với hết thảy rồi kia mà!"
Tình trạng tinh thần của Trần Diệp Khải cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là sau khi tiếng súng vang lên, một khi tinh thần tan vỡ, thế giới này sẽ bị hủy diệt triệt để.
Trần Diệp Khải nói: "Ừ, anh ổn, anh biết, chỉ là hiện tại....!anh chưa kịp thuyết phục chính mình..."
"Anh nghỉ lát đi." Chu Thăng nói, "Điều chỉnh trạng thái, em ra đằng trước nhìn xem."
Đột nhiên, Chu Thăng biến mất không còn tăm hơi.
Trần Diệp Khải mờ mịt nói: "Chu Thăng?"
Thế giới hiện thực.
Dư Hạo cảm giác mình vẫn đang rơi, sau đó dừng đột ngột, y cảm thấy mình đã chạm đến một cái gì đó, ánh sáng tràn vào mắt y, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chu Thăng theo phản xạ có điều kiện ở trong mộng đưa tay túm lấy y, ngay sau đó mở mắt ra, kéo y về trên giường.
Dư Hạo nhận ra mình chút nữa thì ngã xuống đất.
Y ngủ sát mép giường....!Hai người ngủ chung trên cái giường đơn, không gian cực kỳ chật chội, Chu Thăng lại chỉ mặc áo tắm, Dư Hạo theo bản năng lúc ngủ lại chủ động ôm hắn.
"Tôi...." Chu Thăng ra hiệu Dư Hạo đừng đánh thức Trần Diệp Khải, "Đi vào mộng, tình huống thế nào?"
"Dưới đáy giếng có đồ." Dư Hạo nói với Chu Thăng chuyện xảy ra, Chu Thăng lộ vẻ nghi hoặc, rồi như vừa ngộ ra cái gì, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, chờ một lát, tôi xuống đó mang cậu lên."
Chu Thăng nghiêng người, để Dư Hạo dựa vào bả vai mình gần hơn, thân thể hai người cách nhau một khoảng không hề xa, đắp chăn qua loa rồi tiếp tục đi vào giấc mộng.
Thế giới mộng cảnh - Chichen Itza.
Nương theo một vệt ánh sáng, Chu Thăng lại lần nữa xuất hiện.
Trần Diệp Khải: "Chu Thăng?"
Chu Thăng xua tay nói: "Không có gì, mới vừa không cẩn thận tỉnh."
"Đi thôi." Trần Diệp Khải nói, "Anh không sao."
Trần Diệp Khải đang định đi, Chu Thăng lại nói: "Chờ đã, Khải Khải."
Trần Diệp Khải dừng lại, nhìn về phía Chu Thăng.
Chu Thăng nói: "Trước khi tiến vào cánh cửa này, anh phải suy nghĩ thật kỹ, đối mặt với chính mình."
Hô hấp Trần Diệp Khải trở nên dồn dập, mở to hai mắt.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên phía trên cửa, cửa lớn có tượng khắc Vũ Xà thần.
"Anh hối hận vì điều gì?" Chu Thăng nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Diệp Khải, nói: "Tương lai của anh, anh sẽ vì điều gì để cố gắng sống? Anh kỳ vọng cuộc đời của mình sẽ mang dáng vẻ gì, kỳ vọng bản thân sẽ trở thành người như thế nào?"
"Suy nghĩ rõ ràng hết thảy đi đã." Chu Thăng nói, "Trước lúc đó, chúng ta sẽ không mở cửa.
Anh hy vọng sự trợ giúp của bọn em, muốn được cứu vớt, nhưng trước hết, anh phải cứu được bản thân đã."
Trần Diệp Khải thấp giọng nói: "Thật ra cho đến tận bây giờ, anh hổ thẹn, không hoàn toàn là bởi vì chuyện Long Sinh chết đi."
Chu Thăng chăm chú nhìn Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải thở dài, đáp: "Khi em ấy còn sống, tình yêu anh dành cho em ấy quá ít." Trong mắt anh mang theo sự áy náy, nhìn về phía Chu Thăng: "Tất cả những thứ chiếm được dễ dàng, vì dễ dàng nên anh không biết quý trọng, đoạn tình cảm này, anh nghĩ, từ khi bắt đầu, anh với Long Sinh đã không bình đẳng, em ấy luôn sợ hãi mất đi anh."
"....!Đây mới là nguyên nhân nảy sinh ra tất cả....!cũng là thứ mà anh thật sự hối hận...."
Chu Thăng: "Nếu suy nghĩ cẩn thận rồi, vậy hãy tìm đến anh chân chính đi, đi đi, đẩy cửa ra!"
Trần Diệp Khải cất cao giọng, nói: "Anh đến rồi đây! Long Sinh!"
Chu Thăng: "Dư Hạo! Bọn tôi đến rồi!"
Hai người cùng đẩy cửa lớn ra, cánh cửa chầm chậm mở ra, đi vào nơi sâu nhất của Chichen Itza.
Ở giữa là một cái giếng lớn, một bức tượng điêu khắc Vũ Xà thần, thi thể của Trung Xuyên Long Sinh ngã trên miệng giếng, một nửa đã rơi vào trong giếng và chỉ lộ ra một nửa ở bên ngoài, nửa người trên để trần, trên người toàn là máu, ót bị súng bắn xuyên qua, hiện rõ lỗ máu.
Trần Diệp Khải: "...."
Chu Thăng từng bước từng bước đi đến cái giếng.
Trong giếng bỗng nhiên phun trào ra hắc khí ngập trời, lao đến thi thể của Long Sinh, Chu Thăng hét to: "Khải Khải! Cẩn thận!"
"Nicky, xem ra anh quyết tâm bỏ lại quá khứ của mình, muốn hoàn toàn quên lãng nó ư?"
Trong giếng phun ra một loạt hắc khí rót vào thi thể Long Sinh, ngay sau đó, cậu từ dưới đất bò dậy, hắc khí che kín trời!
"Khải Khải! Bình tĩnh! Ngẫm lại những lời anh nói ở ngoài cửa!" Chu Thăng tay cầm gậy Như Ý, còn đang tìm kiếm tăm tích của Dư Hạo, bốn phía khu vực trung tâm đều là vách tường, không thể giấu người, khung cảnh cũng hoàn toàn khớp với lời Dư Hạo miêu tả, vậy rốt cục y đang ở đâu?
Chợt, Chu Thăng nghĩ tới khả năng duy nhất, tầm mắt chuyển đến miệng giếng.
Long Sinh cười lạnh nói: "Nicky, anh cảm thấy, tất cả những lỗi lầm này đều là của tôi ư?"
Trần Diệp Khải hấp tấp nói: "Long Sinh, ngày tốt nghiệp hôm đó, anh vốn muốn cầu hôn em."
Trần Diệp Khải mở to hai mắt, Chu Thăng lại thong thả mà đi đến gần miệng giếng.
"Long Sinh...!Long Sinh...." Thanh âm của Trần Diệp Khải không ngừng run rẩy, không ngừng tới gần Long Sinh hắc ám.
Long Sinh hắc ám được hồi sinh, cậu ta bám lấy thành giếng rồi từ từ đứng lên, máu tươi đầm đìa phun ra từ hàm răng sắc nhọn, chẳng khác nào một con tang thi, nhìn Trần Diệp Khải phát ra tiếng gào rống điên cuồng!
Chu Thăng thấy rõ cảnh tượng trong giếng, sâu trong bóng tối thế mà lại lóe ra một chút ánh sáng.
"Dư Hạo đâu?" Trần Diệp Khải không thể tin được, hỏi.
Chu Thăng ra hiệu cho trần Diệp Khải, chỉ chỉ Long Sinh, ý là cố giữ chân cậu ta lại, lại chỉ vào mình rồi chỉ vào trong giếng, ý là mình sẽ nghĩ cách cứu người.
Chớp mắt, Long Sinh hắc ám chú ý tới Chu Thăng tới gần, khói đen trong giếng lần thứ hai bùng nổ, ngưng tụ vi sóng xung khích, quật hai người bay thẳng ra ngoài.
Thế giới đáy giếng.
Dư Hạo cố gắng bò lên từ chiếc giường.
Y phát hiện mình đang trong một căn phòng sáng sủa, căn phòng này khá giống với phòng của Trần Diệp Khải trong ký túc xá, nhưng bố cục lại khác nhau, duy chỉ có sô pha, kệ sách, cách bài trí bàn ăn là giống, khăn trải bàn cũng y như đúc.
Bàn trà trước ghế sô pha được bày một đĩa hoa quả tươi.
"Đây là đâu?" Dư Hạo không hiểu chuyện gì xảy ra, ngâng đầu nhìn lên trần nhà, đây là một gian phòng, trên trần nhà không có vết nứt hay lỗ hổng nào, nơi này chính là thế giới đáy giếng?!
Đây là nhà của Trần Diệp Khải với Long Sinh? Trong đầu Dư Hạo chợt lóe lên, tại sao dưới đáy giếng lại có nơi như này?
[10/08/2021].