Đoạt Mộng


Chu Thăng lau mặt, từ trên sườn núi trượt xuống, bên phe mình có thêm một người gia nhập, Hoàng Đình cầm súng trong tay, tình thế được xoay chuyển ngay lập tức.

Dư Hạo nhìn Chu Thăng, Chu Thăng không nhịn được thở hổn hển, trên cả khuỷu tay và đầu gối đều có vết tích xây xước, nhưng vết thương không nặng lắm, hắn gật đầu ý bảo không có việc gì, hai mắt nhìn chăm chú theo động tác của bốn người phe địch.

Mưa bão xung quanh vẫn tiếp tục, người lái xe hét lên một câu bằng tiếng địa phương, chợt cả bốn người đều tự tản ra, rồi đồng loạt xông lên, muốn đoạt lấy khẩu súng từ trên tay Hoàng Đình! Hiển nhiên Hoàng Đình đã được huấn luyện bài bản, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách và nã một phát súng trong đêm mưa, Dư Hạo bị chấn động ngay lập tức khi nghe thấy tiếng súng nổ trong thực tế.

"Chết tiệt!" Đây cũng là lần đầu tiên Chu Thăng nhìn thấy một người sợ chết đến như vậy, hắn ngay lập tức bật người lên nóc xe của Hoàng Đình rồi nhào về phía trước!
Có bốn kẻ địch, một trong số chúng đã bị Hoàng Đình hạ gục trong thoáng chốc, còn hai người còn lại thì vẫn đối phó với Hoàng Đình rồi ghìm chặt lấy cổ tay của anh.

Lại một tiếng súng vang lên, nhưng đạn bắn ra không trúng đích, ngay khi có người tiếp cận Hoàng Đình, anh liền bắt đầu giao chiến với đối phương, phòng tránh việc súng bị cướp mất.

Mà lại có một chiếc xe đi lên sườn núi, ánh sáng đèn chói lọi chiếu đến, mọi người đều bất ngờ không mở được mắt ra.

"Bọn họ có tiếp viện đến..." Chu Thăng lui về phía sau nói, "Chạy ngay đi! Chạy trốn là số một!"
Âu Khải Hàng cùng Phó Lập Quần, Dư Hạo không ngừng lui về phía sau, chợt cửa xe mở ra, Chu Lai Xuân hô lớn một tiếng: "Người một nhà!"
Ngay sau đó lại có bốn người đi xuống, Chu Lai Xuân cũng vác theo một cây gậy sắt.

Chu Thăng: "..."
"Trốn đi!" Chu Lai Xuân nói, "Lên trên xe trốn!"
Hiện trường một mảng hỗn loạn, Chu Lai Xuân gia nhập vào chiến đoàn, áp lực của Hoàng Đình đột nhiên nhẹ hẳn đi, tiếng súng thứ ba vang lên, Chu Lai Xuân bị dọa sốc: "Súng của ai!"
Hoàng Đình: "Kéo giãn khoảng cách! Đừng giao chiến!"
"Việc của chúng tôi!" Chu Thăng nói, "Ông ở đây làm cái gì chứ?"
Chu Lai Xuân giận tím mặt: "Con đang làm cái gì hả?"
Hai bên kéo giãn khoảng cách, Hoàng Đình cầm súng chĩa về phía đối phương, vẫn hết sức bình tĩnh như cũ, nói: "Trả người của chúng tôi về đây."
Đối phương nhận ra được Hoàng Đình sẽ thực sự giết tất cả bọn họ, lập tức không thèm quan tâm đến đồng bạn đang bị trúng đạn, chậm rãi lui về phía sau, chuẩn bị bỏ chạy.

Ngay sau đó, tiếng phi cơ trực thăng vang lên, động cơ xe nổ vang, hai luồng ánh sáng chiếu rọi xuống từ trên, Dư Hạo ngẩng đầu, Chu Thăng kéo y lại, nâng tay chặn ánh sáng lại giúp y.

"Sao lại giống như đang đóng phim thế nhỉ." Chu Thăng nói.

Dư Hạo thở dốc không ngừng, một câu cũng không nói ra được, đây là lần đầu tiên trong đời y có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Bên trên bắt đầu kêu gọi đầu hàng, kẻ địch không thể chạy thoát được đều ngồi xổm xuống đất, hai tay đặt sau gáy, cảnh sát vũ trang chạy tới còng tay tất cả bọn họ lại.

Hoàng Đình lên xe, xuất trình thẻ cảnh sát rồi chỉ tay về phía mọi người trên xe, có người đi lên tháo còng tay cho bọn họ.

"Thầy Trần?" Chợt Dư Hạo nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trần Diệp Khải, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Một tiếng rưỡi sau khi kết thúc công việc, trong bệnh viện.

Cánh tay Trần Diệp Khải được băng bó rồi nẹp lại, đang ngồi trên ghế.

"Đều đi về đi." Cánh tay trái Trần Diệp Khải gãy xương, sau khi được tiêm thuốc tê xong thì ngược lại trông vẫn rất có tinh thần.

Các mô mềm của Dư Hạo bị bầm tím, Phó Lập Quần thì mặt mũi bầm dập, may mà mặt mày không hốc hác quá, y tá đã bôi cồn i-ốt vào trên khuỷu tay và đầu gối Chu Thăng.

"Vẫn còn sớm mà." Dư Hạo nhìn đồng hồ trước mặt, lúc này mới mười giờ tối.

Chu Lai Xuân đi thanh toán tiền đăng ký tiền thuốc cho mọi người, đồng thời cũng bảo tài xế đi mua bốn phần cơm hộp rồi đứng một bên nhìn bọn họ ăn.

Trần Diệp Khải treo tay trái lên trước ngực, tay phải cầm thìa xúc thức ăn.

Chu Lai Xuân: "..."
Mọi người: "..."
"Thật sự xin lỗi." Trần Diệp Khải ngược lại chủ động nói trước, "Là do cháu đã sơ suất, để học sinh của mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy."
Lập tức mọi người trăm miệng một lời nói: "Không phải lỗi của anh!"
Chu Lai Xuân vội nói: "Không không không, thầy Trần, ngài rất giỏi."
Chu Thăng nói: "Là tôi nhờ Khải Khải giúp đỡ."
Trần Diệp Khải còn nói: "Nếu biết tình hình sẽ nguy hiểm như vậy, cháu nhất định sẽ không..."
"Không sao, không sao." Chu Lai Xuân nói, "Thằng nhãi con này cũng nói rồi, nó là chủ mưu chuyện này, là nó làm liên lụy đến mọi người, Chu Lai Xuân tôi thật sự xin lỗi.

Thầy Trần, cậu cứ dưỡng thương cho tốt, có việc gì cần thì cứ yêu cầu với tôi!"
"Cái gì là chủ mưu cơ?" Chu Thăng cả giận nói.

Chu Lai Xuân không nói cái gì nữa, mỉm cười rút điếu thuốc ra, Dư Hạo nói: "Chú ơi, ở đây không thể hút thuốc."
"Đúng vậy." Chu Lai Xuân lập tức đáp, "Chú sẽ đi ra ngoài hút vậy, hay là để chú..."
"Hẹn gặp lại." Chu Thăng nói.

Mọi người: "..."
Chu Lai Xuân lại dặn dò vài câu, đặc biệt bảo Dư Hạo để ý vết thương của Chu Thăng, tránh bị nhiễm trùng hay viêm nhiễm lúc đi tắm, sau đó đứng dậy rời đi.

Chu Lai Xuân vừa đi, không khí trong phòng bệnh của thoải mái lên chút, Phó Lập Quần nói: "Tía má nhà nó, giống hệt như đang quay phim cảnh sát vậy, lần đầu tiên gặp cảnh như thế, đời này sống không uổng phí rồi."
Trần Diệp Khải nói: "Lần tới nhất định phải cẩn thận hơn, rất khinh địch, thật sự là rất...!rất, hiện tại nghĩ đến vẫn thấy sợ hãi."
"Thôi, đừng tự hành hạ bản thân bằng những thiết lập đạo đức giả tạo đó nữa." Dư Hạo nói, "Đi theo chị Quân Quân lâu như vậy, điều em học được chính là cuộc sống luôn có nhiều chuyện bất ngờ xảy đến mà không lường trước được, cũng đã vượt qua được rồi, lần tới chú ý cẩn thận hơn là được."
Chu Thăng nói: "Nếu không đuổi theo kịp, hiện tại Âu Khải Hàng có lẽ đã chết rồi."
Phó Lập Quần mặt mày hớn hở nói về việc mình đã chiến đấu với bọn bắt cóc như thế nào, Chu Thăng một mặt không đổi sắc nghe, cuối cùng Phó Lập Quần nói: "Đương nhiên thiếu gia vẫn lợi hại nhất nhớ."
Dư Hạo nói: "Ban đầu anh ấy phải ứng phó với ba người, sau đó xử lý được hai người."
"Chu Thăng quá khủng khiếp luôn." Trần Diệp Khải cũng phát biểu cảm nghĩ.

Nhóm người kia cơ bản là những kẻ liều lĩnh, hơn nữa có thể dễ dàng nhận thấy chúng đã được huấn luyện chuyên nghiệp nên khả năng kéo dài lực chiến đấu thật sự quá mạnh.

Cuối cùng vẫn do Hoàng Đình bắn hai phát súng mới hạ gục được hai người, khi cảnh sát vũ trang thẩm vấn, họ cũng không đoán được danh tính thực sự của bên kia, nên bắt họ đi để chậm rãi thẩm vấn, cuối cùng cũng sẽ hỏi ra được.

"Khải Khải, thật sự xin lỗi." Chu Thăng áy náy nói, "Hại anh phải chịu thương năng như vậy."
Trần Diệp Khải cười nói: "Dù sao đời này anh cũng muốn được làm anh hùng một lần, chỉ là mãi không có cơ hội, cảm ơn các em đã cho anh cơ hội này."
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Phó Lập Quần nói: "Tốt hơn hết là ít làm anh hùng thôi."
Trần Diệp Khải nói: "Khi thực sự không còn cách nào khác thì hãy cứ tiến lên, anh sẽ không hối hận.

Việc kiểm soát súng đạn của Trung Quốc rất nghiêm ngặt, điều này thực sự rất tốt, nếu không hôm nay sẽ không phải cục diện này nữa đâu."
Trần Diệp Khải sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, biết rõ kết quả của việc không kiểm soát súng đạn là như thế nào, tất cả mọi người đều "Vâng" một tiếng.

Tới lúc này, Dư Hạo không còn thấy sợ hãi, cũng không thấy kích động nữa, bốn người giống như vừa kịch liệt đánh xong một trận đấu bóng rổ bình thường, cảm thấy mọi người đều đồng sinh cộng tử cùng nhau, càng thiết lập thêm được tình hữu nghị vượt qua hẳn quan hệ bạn bè bình thường.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Đình bước vào, phía sau còn có Âu Khải Hàng.

"Đến đây xem mọi người thế nào rồi." Hoàng Đình nói.

Âu Khải Hàng nhìn bốn người, nhất thời có chút không biết làm sao, ai cũng không mở miệng, cuối cùng vẫn là Trần Diệp Khải cười nói: "Ngồi xuống đi, đã tắm rửa rồi sao?"
Hoàng Đình nhìn tay của Trần Diệp Khải, nói: "Không bị thương nặng, có đau không?"
Trần Diệp Khải nói: "Chắc treo tầm 2 đến 3 tháng."
"Thương gân động cốt thì 100 ngày." Hoàng Đình nói, "Nó không tệ như tôi lần trước." Nói xong lại giơ cổ tay ra cho Trần Diệp Khải xem: "Về sau vẫn phục hồi lại như cũ, không có vấn đề gì cả."
Âu Khải Hàng đơn độc im lặng ngồi một chỗ, trên trán Dư Hạo dán băng gạc, trên người Chu Thăng là từng tảng cồn i-ốt lớn, Phó Lập Quần thì mỉm cười nhìn Âu Khải Hàng.

Tạnh mưa rồi, Dư Hạo nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ bệnh viện, ánh đèn bên ngoài sáng rực rỡ như ánh ngọc.

"Giao cho em một nhiệm vụ." Hoàng Đình nói với Âu Khải Hàng, "Em chịu trách nhiệm việc đút cơm cho thầy Trần ăn mỗi ngày."
Lập tức mọi người đều như điên, Trần Diệp Khải lại nghiêm mặt nói: "Hoàng Đình!"
"Thật sự rất xin lỗi." Âu Khải Hàng nói, "Thực sự xin lỗi, hại mọi người gặp nguy hiểm như vậy, anh Khải Khải, em rất xin lỗi."
Phó Lập Quần nói một câu giải vây: "Người muốn được đút cơm cho anh ấy có thể xếp hàng dài từ đây đến tận bờ sông đấy."
Mọi người lại cười sằng sặc.

Dư Hạo biết rằng Hoàng Đình với tư cách là một người bạn tốt thì vẫn luôn muốn tìm kiếm một đối tượng cho Trần Diệp Khải, nhưng nói như vậy thật sự rất xấu hổ, Trần Diệp Khải đối với loại chuyện yêu đương này hẳn sẽ không cảm thấy có hứng thú.

Một tay Chu Thăng ấn trán, vẻ mặt có chút khó chịu.

Hoàng Đình kết thúc cái trò đùa không đúng lúc này, ngồi xuống một bên, cởi mũ cảnh sát xuống, Chu Thăng hỏi: "Thế nào rồi? Dù sao cũng phải có ý kiến chứ? Mạng của các anh em suýt chút mất sạch đấy."
Hoàng Đình: "Việc điều tra chuyển sang cho tổ điều tra xử lý, các nghi phạm đều đã được khống chế.

Bên thị cục bây giờ hơi rối loạn chút, sẽ mất vài ngày mới có thể nắm rõ được tình huống, thân phận của bọn cướp có hơi phức tạp, trong đó có một vận động viên Tán Đả đã nghỉ hưu của đội thành phố...."
Tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.

Chu Thăng nói: "Người chiến đấu cùng với em ấy hả?"
"Đúng vậy." Hoàng Đình nói, "Tương đối khó đối phó, trước mắt theo suy đoán, anh nghĩ trong số bọn họ có một người tương đối quen thuộc với hoàn cảnh thị trấn cùng với tình hình giao thông, rồi tìm đến một ao cá hoang vắng để chuẩn bị để đưa Âu Khải Hàng đến nơi đó, lại...!uh."
"Bọn họ muốn tìm chỗ để giết em." Âu Khải Hàng nói, "Bằng cách này thì sẽ không còn ai biết rõ về bí mật nữa."
Trong phòng bệnh rơi vào im lặng, Dư Hạo không thể không thừa nhận rằng đây là điều hợp lý nhất, lúc trước Âu Khải Hàng đã từng nghĩ đến việc tự sát trong đầu, giả mạo hiện trường tự sát để cậu có thể tạm thời mất tích một khoảng thời gian, sau đó khi tìm ra được thi thể thì rất nhiều manh mối đứt đoạn hoàn toàn từ đó.

Có lẽ Âu Khải Hàng đã mơ hồ đoán được việc bản thân mình đã sớm ở trong hiểm cảnh, vì thế nên cậu mới nén hết tất cả tư liệu vào trong máy của Tiếu Ngọc Quân, rồi lại chỉ ra cho Chu Thăng mật mã.

"Tôi vẫn không thể nào nghĩ ra được," Chu Thăng đang ăn cơm, trên mặt hắn còn dính hạt cơm, Dư Hạo lấy xuống cho hắn, Chu Thăng nhìn Âu Khải Hàng hỏi, "Làm thế nào mà cậu có thể rảnh tay để gửi cho tôi tin nhắn cầu cứu kia, để chúng tôi biết đường tới cứu cậu hả?"
Dư Hạo: "..."
Âu Khải Hàng hiểu ra trong nháy mắt, nói: "Tôi gửi tin nhắn kiểu mù quáng đấy, tôi đã sờ vào điện thoại ở trong túi quần sau của tôi ngay khi bị bắt, mới vừa gửi xong, xóa tin nhắn xong thì đã bị bọn chúng cướp mất rồi."
Chu Thăng "Ừ" một tiếng, nói: "Giỏi đấy, thế mà không đụng vào tường thì tôi cũng phục cậu.

"
Dư Hạo nghĩ thầm, hai cái người này thực sự rất dũng cảm, dám làm trò thông đồng bịa đặt lời cung trước mặt Hoàng Đình còn có thể không giỏi sao! Đã thế còn một hỏi một đáp đến mức tự nhiên như thật, trong phút chốc Dư Hạo cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền nát từ đầu đến cuối luôn.

Phó Lập Quần nhận điện thoại, xem ra là Sầm San gọi đến, hắn nhanh chóng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.

Mọi người lại nói chuyện phiếm với nhau trong chốc lát, Dư Hạo không biết được Hoàng Đình có thể nói hay không thể nói điều gì, nên chỉ nói đôi ba câu về cơm mà ba Chu Thăng mang đến.

Hoàng Đình: "Anh vẫn còn chưa được ăn đâu."
Dư Hạo: "Xé nắp hộp chia cơm cho anh một ít nhé?"
Hoàng Đình: "Cảm ơn." Anh lại không hề ghét bỏ mà nhận lấy rồi bắt đầu ăn, hình như cũng rất đói.

Sau khi ăn xong, mấy người lại bắt đầu nói chuyện tiếp, Hoàng Đình nhìn như đang nhắm mắt suy nghĩ, nhưng không đến một lúc sau thì lại nghe thấy âm thanh hít thở đều đều, ngủ mất rồi.

Dư Hạo: "..."
Trần Diệp Khải nói: "Chắc là mệt mỏi quá."
Dư Hạo nhìn Hoàng Đình, lại nhìn Trần Diệp Khải, Chu Thăng cuối cùng cũng cơm nước xong xuôi, hắn thu dọn hộp cơm của những người khác, nói với Âu Khải Hàng: "Đi hút thuốc không?"
Âu Khải Hàng liền đứng dậy, Dư Hạo biết hai người họ có chuyện nói nên không đi theo, ở lại trong phòng bệnh nghịch điện thoại.

"Còn xe thì sao hả anh?" Dư Hạo nói.

"Gọi người đến kéo về." Trần Diệp Khải nói, "Không sao đâu, đã mua bảo hiểm rồi."
Trần Diệp Khải nhìn bóng dáng rời đi của Âu Khải Hàng, nói: "Không kiên cường được như các em nói."
"Phòng tuyến tâm lý cuối cùng sụp đổ mất." Dư Hạo cười nói, "Giống như buổi tối ngày mà anh hai cõng em đến bệnh viện ấy, mọi sự kiện trì lúc đó đều đã tan thành mây khói rồi."
Trần Diệp Khải cười cười, ung dung nhìn Dư Hạo.

Chu Thăng đi tới cửa sau bệnh viện, chỗ này là một bãi cỏ rộng lớn, sau một hồi mưa to khiến cho trên cỏ vẫn còn đọng nước, một cơn mưa mùa thu se lạnh, mùa đông cũng sắp đến rồi.

Tiếng bật lửa vang lên, Chu Thăng đưa cho Âu Khải Hàng một điếu thuốc, hai người tương đối trầm mặc.

Âu Khải Hàng vẫn có chút không yên, muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Nhìn cái bộ dạng kinh hãi của cậu kìa." Chu Thăng cười nhạo nói.

Âu Khải Hàng cũng cười lên, Chu Thăng không chút để ý nói: "Sao cậu lại ngạo mạn như vậy hả? Học sinh đạt thành tích cao này, để tôi thử đoán xem? Bởi vì tôi có siêu năng lực à? Hay là bởi vì chúng tôi đã nhìn rõ được nội tâm của cậu?"
"Đúng." Âu Khải Hàng nói, "Ở trước mặt các anh, tôi còn có thể giả bộ tốt lành được nữa à?"
Âu Khải Hàng hít một hơi thật dài rồi ngồi xổm xuống chỗ cửa sau bệnh viện, Chu Thăng đứng, Âu Khải hàng thì lại ngồi xổm giống như một tù nhân, ngẩng đầu nhìn sao trời đêm mùa thu ở phía xa.

Chu Thăng nói: "Cậu thực sự cho rằng ở bên cạnh cậu đều là tang thi hết ư?"
Âu Khải Hàng ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Chu Thăng.

"Các giáo viên và bạn học của cậu," Chu Thăng không nhìn Âu Khải Hàng, giải thích nói, "Họ đều đang viết thư cầu tình để gửi cho viện kiểm sát, hy vọng cậu có thể phấn chấn lại."
"Chị Quân Quân bị cậu cướp mất cái máy tính, chị ấy nguyện ý liều lĩnh bất chấp bị đuổi việc, cũng muốn thay cậu biểu dương chính nghĩa."
"Hoàng Đình là cảnh sát thì tôi không nói đến nữa, nhưng người như Khải Khải ấy, không có chút liên quan ích lợi gì đến cậu cả, mà anh ấy vẫn có thể không sợ nguy hiểm tính mạng mà tới cứu cậu." Chu Thăng nói như thế, "Cậu là cái gì chứ, trong mắt cậu có thể thấy được cái gì, cậu biến bản thân mình thành một con tang thi, mà cậu trong mắt người khác cũng là tang thi, cậu không thể nhìn thấy sự ấm áp ở người sống, cho nên nội tâm của cậu mới trở thành một đống đổ nát như thế đó."
Âu Khải Hàng: "..."
"Con người chỉ có thể tự cứu chuộc chính bản thân mình." Chu Thăng ấn tàn thuốc vào thùng rác, nói: "Cố lên đi."
Trong phòng bệnh, Dư Hạo kiểm tra túi xách của Trần Diệp Khải, hộ chiếu cùng với một số giấy tờ chứng minh đều ở đây.

"Anh không cân nhắc đến Khải Hàng à?" Dư Hạo cười nói.

"Hoàn toàn không có hứng thú gì." Trần Diệp Khải thuận miệng nói, "Đứa nhỏ kia có chút mẫn cảm, chú ý đừng có nói giỡn trước mặt em ấy, anh không nghĩ đến việc vẫy gọi hoa đào gì đó đâu."
"Nhưng mà cả hai người có loại cảm giác không đúng lắm." Dư Hạo trêu ghẹo nói.

Trần Diệp Khải nói: "Loại gì cũng có thể sửa, không thành vấn đề."
Dư Hạo:"Huh?"
Trần Diệp Khải cười nói: "Đương nhiên là khiến cho đối phương tự sửa, em hoài nghi năng lực của anh sao?"
"Đây là một sự ngang ngược dấy." Dư hạo cười nói.

"Điều gây phiền não nhất mỗi ngày của thầy Trần đây chính là không được tự rước lấy nợ đào hoa ở khắp nơi." Hoàng Đình ngáp một hơi, chợp mắt một lát đã tỉnh lại.

Quần áo Trần Diệp Khải lấm lem bùn đất, tóc tai cũng bù xù, một tay còn đeo nẹp, từ lúc bắt đầu đến bệnh viện anh đã vui tươi hớn hở, Dư Hạo biết anh sợ mọi người cảm thấy khổ sở cùng áy náy, nên vẫn luôn treo ý cười trên mặt.

Đây hẳn là một trong những tình huống chật vật hiếm hoi trong cuộc đời của Trần Diệp Khải, nhưng cho dù chật vật nhếch nhác đến như vậy thì Dư Hạo vẫn cứ cảm thấy anh vẫn đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.

Thật sự đáng tiếc khi người tốt như vậy lại vẫn độc thân.

Chu Thăng cùng Âu Khải Hàng hút thuốc lá xong thì gặp được Phó Lập Quần, cả ba cùng nhau quay trở về, Hoàng Đình đội mũ cảnh sát lên, nhìn mọi người, đang muốn nói chút gì đó, Trần Diệp Khải lại nói: "Bây giờ cứ như vậy nhé? Sáng mai tôi còn có tiết dạy."
"Sẽ có rất nhiều cuộc điều tra gần đây." Hoàng Đình nói, "Tôi sẽ cố gắng bảo bọn họ đừng gây phiền toái quá mức cho mọi người, có thể giải quyết được trong một lần thì phải giải quyết cho xong, không cần thiết dây dưa hỏi liên tục.

Nhưng vụ án này đặc biệt nghiêm trọng, mọi vấn đề đều liên quan đến quá nhiều, cũng hy vọng mọi có thể hiểu cho."
"Sẽ hiểu." Mọi người đều nói.

Hoàng Đình: "Nói ra thì xấu hổ quá, vẫn không có cái gì để báo đáp mọi người cả..."
"Này!"
"Mau cút đi!"
Mấy người không nhịn được cười nói, Hoàng Đình im lặng một lát, cuối cùng gật đầu, búng tay về phía Âu Khải Hàng, ý bảo cậu rút lui thôi.

Đột nhiên Chu Thăng nói: "Chú ý cậu ta, còn xảy ra thêm chuyện gì nữa thì chúng em không để anh yên ổn."
Giọng nói của Chu Thăng vô cùng nghiêm túc, mang theo cảm giác khó có thể cãi lại.

"Nhất định rồi." Hoàng Đình nói, "Hôm nay vất vả, ngày khác tôi sẽ nhờ mẹ cậu ấy làm hai con lợn quay mang đến tẩm bổ cho thầy Trần nhé."
Hoàng Đình lại nhận thêm vài câu mắng, lúc này mới ngâm nga huýt sáo rồi đưa Âu Khải Hàng rời đi.

Chu Lai Xuân dặn xe chờ ở trước cổng bệnh viện để đưa bọn họ trở về, ba người đưa Trần Diệp Khải đến ký túc xá, Trần Diệp Khải nói: "Không sao đâu, anh ngâm mình trong bồn tắm là có thể tắm rửa, mấy đứa mau về đi."
Mặc dù một tay của Trần Diệp Khải hành động không tiện, nhưng sinh hoạt của bản thân anh vẫn tự lo được.

Chu Thăng cũng không hề lo lắng cho ánh, cho đến khi về đến phòng ngủ, ba người mới cảm thấy sức lực cạn kiệt.

"Yo! Lại đánh nhau đấy à? Thế mà không gọi anh em theo?" Phòng ngủ đối diện nhìn Dư Hạo, Chu Thăng, Phó Lập Quần mang khuôn mặt bầm dập trở về.

"Đừng có sủa nữa." Phó Lập Quần nói, "Suýt chút nữa bị đánh chết rồi."
Chu Thăng nói: "Một chiếc ô tô ngồi không đủ được, hôm nào bảo Khải Khải đổi một chiếc xe tải Đông Phong mới được."
"Chốt đơn!"
Dư Hạo dời ghế vào trong phòng tắm, trước tiên giúp Chu Thăng tắm rửa, cả người Chu Thăng đều là vết thương ngoài da nên phải cẩn thận không bị nhiễm trùng, hắn ngồi đó giống như một con khỉ to xác bị đánh cho tơi bời, phía trước còn ngẩng đầu chứ, có chút xấu hổ đó.

"Để anh tự làm đi." Chu Thăng nói.

"Ba anh bảo em phục vụ anh tắm rửa đấy." Dư Hạo còn thật sự nói.

"Ây dô." Chu Thăng nói, "Lại còn có cả mệnh lệnh từ cấp trên?"
Dư Hạo cười cười kỳ cọ cho Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Không nghĩ đến rằng hôm nay ông ta lại tự mình đến, con mẹ nó chứ, lúc thấy lão già đó vác theo gậy sắt bước xuống, anh kinh hãi luôn, sợ ông ấy định làm thật luôn."
"Ông ấy cũng thích anh, không phải sao?" Dư Hạo đứng dậy lấy khăn tắm, "Aiz, có lúc cũng đến chịu mấy người luôn, toàn nói không thật tâm..." Nói xong thì khập khiễng đi đến lau đầu cho Chu Thăng, rồi quỳ một chân xuống lau chân cho hắn, Chu Thăng chỉ mỉm cười đứng nhìn y.

"Anh không thể đứng đắn một chút à?" Dư Hạo cười nói, "Bị thương đến như vậy còn không an phận đi."
Chu Thăng cuống quít nói: "Đây là phản ứng sinh lý mà, anh đâu có cách nào khác, bảo anh đứng đắn kiểu gì được đây..."
"Thời điểm anh một mình đánh cả ba người hôm nay, thật sự rất đẹp trai đó." Bỗng nhiên Dư Hạo nói, "Tắm rửa xong rồi, đi ra ngoài thôi." Nói xong thì ôm cổ Chu Thăng, khiến hắn phải cúi đầu xuống rồi hôn hắn một chút.

"Tướng Quân đó, không thì làm sao đi đánh giặc được chứ?" Chu Thăng quấn khăn tắm lên rồi tùy tiện đi ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui