Đoạt Thế Tranh Thiên


Hàn Phi hài lòng gật gật đầu, cỗ sung sướng khi được ca tụng làm hắn cười tít mắt.

Xoay người với tay vỗ vỗ vai Bạo Viên điệu ngữ thiếu nghiêm túc:
- Tiểu Viên giỏi lắm, không chừng có một ngày ta cao hứng có thể tìm đến một vài Vương Thú đỉnh cấp ném vào cho ngươi chà đạp chơi.
Bạo Viên thoáng rùng mình, hắn có chút giận giữ, linh trí tuy mới khai mở quá lắm chỉ như đứa trẻ mười tuổi, bất quá xét mặt Yêu Thú cũng có kiêu ngạo riêng uy phong không thể thiếu sao lại bị gọi là tiểu Viên như vậy.
Nhưng kẻ bên cạnh này, hắn đánh không lại nên đành cam chịu lấy phần thiệt về mình.

Chưa nói rõ ràng ý tứ của Hàn Phi là đùa cợt.
Địa Thú so với Vương Thú chẳng khác nào Chuột nhỏ đứng trước Voi lớn, Vương Huyết vừa rồi nếu Hàn Phi không thuận đường có được, chính hắn cũng không thể chiếm tiện nghi.
Yêu Viên nhãn tình đổi sắc, tỏ vẻ lo được lo mất nói:
- Vương Đỉnh thì ta không cần Lão Đại ơi, ngươi cho ta không bằng ta tự nguyện làm cầu lông cho bọn hắn tiêu khiển về sau còn mong giữ được một mạng.
- Mấy cái Ấu Niên Vương Thú khi nãy ngươi nói, hay là ném từng cái cho ta.
Hàn Phi sao có thể không biết được ý nghĩ của Bạo Viên.

Hắn động niệm câu thông Túi Trữ Vật chuyển đến hình ảnh viên Nội Đan ngũ giai ẩn chứa Vương Huyết lực lượng.

Bạo Viên phát giác ra được khi tức của viên Nội Đan kia co chút quen thuộc, lại cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong rất khủng bố, nếu có thể đem vật này đi luyện hoá chắc chắn rằng thực lực của hắn có thể tăng lên gấp mười.
Gần như ngay lập tức Bạo Viên rón rén với ý đồ chộp lấy viên Nội Đan kia, nhưng Hàn Phi hắn đã sớm lường trước mà thu tay lại không để cho Bạo Viên thực hiện được ý đồ:
- Vật này không dành cho ngươi, nếu đưa cho ngươi thôn phệ ngươi cũng không còn mạng để hưởng thụ đâu.
Bạo Viên rùng mình xém chút nữa là hắn không đứng vững được, sau khi ổn định lại cơ thể liền khom lưng tỏ vẻ nịnh nọt, nhảy qua nhảy lại trước mặt Hàn Phi trông rất buồn cười.

Bạo Viên còn lại gần xoa bóp vai cho Hàn Phi, miệng hắn không ngừng dụ dỗ:
- Lão đại, ta… ta… ta chính là Tiểu Viên ngoan ngoãn, từ nay tiểu Viên ta nguyện nghe theo sự xắp đặt của người.

Hàn Phi gật đầu ‘ừm’ một tiếng hài lòng, hắn lật tay thi pháp tạo thành một dãy núi lớn, đem Linh Hồ đặt vào been trong, sẵn miệng nói:
- Ngươi đến đó chăm chỉ tu luyện, bên ngoài ta đã bố trí thêm một ít thủ hộ, ngoại nhân khó lòng đi vào, nếu đã vào lại khó có thể đi ra, ngoại nhân nghịch ngợm ngươi cứ diệt sát.
- Có đồ tốt nhất định ta sẽ mang về cho tiểu đệ ngươi.
Bạo Viên ôm quyền tuân lệnh, hoá thành hư ảnh hoà vào dãy núi.
Hàn Phi bố trí thêm địa thế mê trận, nếu không phải hắn linh hồn ngoại nhân tiến vào dễ bị lạc.

Đi mãi cũng quay về chỗ cũ, lại xuất thêm hai Ngọc Thạch cấp 2 bố trí ra hai trận công kích như mạng nhện chặn lối ra vào.

Nhằm phòng cao thủ cưỡng đoạt xâm nhập Linh Hải với mục đích xấu giống như khi Huyết Hồ hiến tế lần trước, nếu nàng có chủ ý xấu Hàn Phi cũng không có cách nào chống đỡ.
Hai trận này đều là “Tinh Thần Kiếm Ý” Hàn Phi suy diễn công pháp thúc đẩy lực lượng vào hai thanh thượng phẩm Phàm khí, khắc lên Ngọc Thạch trận bài, luyện hoá bốn bộ vật thể này vào hư không Thức Hải khi điều động từ trong hư không, kích xuất công pháp kiếm trận bộc lộ tấn công địch nhân.

Trận này ẩn giấu trong hư không Thức Hải, nếu không được điều động, ngoại nhân tiến nhập hoàn toàn không phát hiện ra.
Hàn Phi tính toán, thực lực Bạo Viên hiện tại có thể sánh ngang với Luyện Khí Cảnh lục tầng Kiếm trận này xuất kích có trình tự liền có thể đạp xuống một cái Bạo Viên kia, giới hạn uy lực còn chưa thử qua chưa thể khẳng định.

Tính vào lực lượng hiện tại nếu cho Hàn Phi đủ tài nguyên, hắn tin rằng dư giả bày ra Sát Trận đủ khiến cho Vương Thú đỉnh có đi mà không có về.

Điểm lợi của Tinh Thần trận có thể trưởng thành từ việc hấp thụ ké Linh Quang.
Cùng vào một lúc này, cách Cốc Động đám Hàn Phi cư ngụ 50 dặm hướng ra cửa rừng.


Cảnh hỗn loạn giữa ba ngàn võ giả quần giết hơn vạn Phàm Thú kèm gần hai trăm con Địa Thú nhất giai đã đang rơi vào bế mạc.
Giữa rừng rậm u tịch bị sang phẳng thành một bình nguyên rộng rãi nhuốm hai màu đỏ đen nhay nhớp, đỏ là huyết thanh võ giả nhân loại, đen là của Địa Thú nhất giai.
Thi thể Nhân Loại lẫn Yêu Thú nằm rải rác trên dưới nhiều hố sâu, khắp nơi là lửa cháy khói bụi.
Những kẻ còn sống, phân nửa đi thu gom chiến lợi phẩm nửa còn lại xảy ra tranh cãi phân chia xô sát, một số ít động đao kiếm lẫn nhau tranh cướp tài vật.
Chiến cảnh này nhìn từ trên cao như hình một cái Chảo vừa mới chiên xào thứ gì đó qua, rất khó coi.

Vành đai là đại thụ cổ xưa xen kẽ thạch sơn nhiều mảng nhấp nhô, tại một điểm sạch sẽ gót chân gần nhất, nhóm hắc bào mấy chục nhân ảnh không tham gia tranh giết tĩnh lặng dõi theo.

Bất chợt một tên chuyển động thân thể, phẩy tay vỗ vào ngực áo từ đó lấy ra một kiện bí bảo phi hành ném đến trước mặt, nhún chân nhảy lên cưỡi gió bay đi.

Vèo vèo trong mấy cái nháy mắt đã lơ lửng trên đỉnh đầu đám đông võ giả thợ săn, cùng lúc lăng không, thân thể hắn tản mác lực đè nén cấp bậc Luyện Khí Cảnh ngũ tầng dứt khoát áp đặt xuống.
Phạm vi năm trăm mét, lấy hắn làm trung tâm người người bên dưới nóng hổi da đầu hít thở nặng nề, nghiên mắt nhìn lên còn tưởng kẻ kia ngư ông đắc lợi, xuất hiện muốn chặn cướp thu gom chiến tích, ai nấy lộ rõ cảnh giác tranh thủ thu hoạch nhanh tay hơn.
Hắc bào trên, không trực tiếp nhìn ai rót vào lực lượng âm điệu vang to:
- Hung Thú nơi này đã bị các ngươi diệt sạch, nhanh chóng lui trở ra tìm nơi khác mà săn giết.
Võ giả bên dưới nghe đến liền nghi hoặc nơi này có bảo, nhưng đa số không dám tham lam tò mò vì kẻ kia thực lực so với bọn hắn vượt tầm, chưa kể Y ngạo mạn nói thẳng càng khiến cấp thấp hoảng sợ.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cao thủ trong đội.


Nhóm đội độc lập đến, tự giác rời đi tránh bị hoạ lây, ý định chậm chân vớt vát, bốc hơi tức khắc.
Vài tên võ giả Luyện Thể Cảnh cửu tầng lo được lo mất dựa hơi ngũ bang khích bác lên tiếng:
- Ngươi nghĩ Tiểu Tinh Lâm này là đất tư nhân của ngươi sao, bọn ta thu còn chưa đủ, tại nơi này còn muốn dựng lều ở lại lục soát một phen.
Lời hắn vừa dứt số đông a dua, người đông kẻ tây phản đối kịch liệt.
Một gã trung niên thanh vệ bào bước lên, ngữ điệu vờ từ tốn lời lẽ mấy phần đe doạ hỏi:
- Dám hỏi các hạ thuộc thế lực nào, bọn ta thuộc ngũ đại gia tộc chi hệ làm sinh ý, các hạ dù tu vi có chút vốn cũng không dễ đối đầu.
Gã thanh niên bạch bào bên cạnh bồi tiếp:
- Xem các hạ không chừng cũng vì một đường tìm kiếm tài nguyên tu luyện mà đến.

Chúng ta nước sông không cuốn vật trong ao là được.

Tài nguyên phong phú, không nhất thiết phải chiếm hữu một mình.
Hắc bào chân đằng bí bảo tinh quang chớm động, rõ ràng ý tứ vừa nghe lại tựa không muốn hiểu nhiều, thái độ ngông cuồng vững chắc, gằn giọng quát:
- Ta nhắc lại lần cuối, nơi này các ngươi không thể ở, mau chóng lui đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận