Đoạt Thế Tranh Thiên


Hàn Phi nghe qua một tràng quảng cáo thô kệch xém chút thì bật cười, nhưng trước đó có nghe thoáng được cuộc trò chuyện của đám người kia, đoán định nội dung tám chín phần, lại nhìn thiếu niên trạc lứa tuổi trong lòng ẩn ẩn chút nghĩa khí.

Giả vờ bày ra bộ mặt ngạc nhiên nói:
- A, nơi này vậy mà còn có người dẫn đường, bọn ta còn đang lo không biết phải tìm người như các ngươi ở đâu ra.
A Đẩu sừng sốt:
“Vậy mà lại thật sự trúng khách nhân.”
Đang khi biểu cảm sung sướng dâng trào, Hàn Phi lại đùa vợt hỏi đến:
- Ta thấy bề ngoài của ngươi không giống kẻ lâu năm trong nghề cho lắm, ngươi không dẫn bọn ta đi lạc đường đấy chứ?
Nói rồi, Hàn Phi đặt tay chắn ngang trán dõi mắt xa xa tựa đang tìm gì đó.
A Đẩu thấp thỏm, nhảy dựng lên, khẩn trương nói:
- Vị khách quan này, ta rất chuyên nghiệp, ta rất...!hãy để ta dẫn các ngươi đi.
Hàn Phi cười như không cười, điệu ngữ trầm ổn:
- Thôi được, dù gì bọn ta cũng đang vội.

Để ngươi làm người dẫn đường vậy.
A Đẩu ôm quyền cũng kính:
- Đa tạ các vị chiếu cố, dù sao cũng phải báo phí trước, để các vị không bị nỡ ngỡ về sau.
Nói xong, thấy Hàn Phi gật đầu ra hiệu.

A Đẩu thẳng thớm lại bộ dáng, dõng dạc:
- Phí dẫn tính theo canh giờ, một canh giờ là hai Linh Thạch.

Phí dẫn tính theo ngày, một ngày bốn mươi Linh Thạch.

Phí dẫn ba ngày 110 Linh Thạch.


Phí dẫn năm ngày 180 Linh Thạch.
Hàn Phi ngữ khí có chút to, tựa sợ những người xung quanh nghe không đủ rõ, một lời dứt khoát:
- Bọn ta thuê ngươi năm ngày, nếu cần tạm ứng trước, sau mỗi ngày bọn ta sẽ trả trước ngươi một phần.
A Đẩu trợn mắt chết lặng, miệng há lớn.

Cứ ngỡ bản thân nghe lầm.

Mà cách đó không xa Đại Báo lẫn Kiều Nương mắt chữ A miệng chữ O còn muốn to hơn.
Hàn Phi nhíu mày cười cợt:
- Thế nào, ngươi không nhận chuyến đi này?
— QUẢNG CÁO —
A Đẩu bừng tỉnh, ngữ điệu lắp bắp:
- Ta nhận..

ta nhận..
Hàn Phi quay người, rảo bước kèm lời:
- Vậy cũng nên bắt đầu rồi!
A Đẩu thấp người theo sau.
Bên kia tiếng Kiều ương lại vọng đến, điệu ngữ than vãn tiếc nuối:
- Ai da, Đại Báo thúc ngươi xem, tiểu tử A Đẩu thế nào vận khí lại tốt như vậy.
Đại Báo đen mặt mắng:
- Hứ, ngươi còn dám nói..
Bên này, ba tên thiếu niên tản bộ chậm rãi.

Hàn Phi nhẹ giọng hỏi A Đẩu:
- Ngươi nói xem, Thành Trì này có bao nhiêu thế lực?
A Đẩu trước còn đang thầm vui sướng:
“Chuyến làm việc đầu tiên của mình vậy mà gặp khách lớn, ta phải gắng hết sức, đây là khởi điểm cho tiền đồ của ta.”
Nên khi nghe khách nhân hỏi, bất chấp mọi quy tắc điều nên không nên nói, vẫn khẩn trương thành thật:
- Bẩm khách quan, Thành Trì này có tổng cộng hai mươi thế lực tương ứng 20 Gia Tộc quản lý làm ăn buôn bán từ trong ra ngoài, nhưng nắm giữ thực lực thao túng thật sự cũng chỉ có mấy nhà, những nhà này mạnh là vì có cường giả Nhập Đạo cảnh trấn giữ.
Đan Đồng một bên nghe chuyện, nhịn không xong góp lời:
- Thế lớn không bằng sinh ý mạnh, ngươi xem ngươi mới bao nhiêu tuổi, chăm chỉ mấy ngày liền thu vào túi 200 Linh Thạch.
A Đẩu cười gượng thấp điệu nói:
- Khách quan, ngươi còn chưa thấu tỏ.

Bọn ta mỗi lần đều chỉ bỏ túi hai thành, tám thành đều phải nộp cho Bang Hội.
- Chưa nói chi phí bên trong thành rất đắt đỏ.
Đan Đồng nhẩm tính, gật gật đầu đồng cảm.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Phi căn dặn:
- Ngươi tìm cho bọn ta một nơi nghỉ chân, bên trong rộng rãi, bên ngoài đầy đủ các loại tiệm bán buôn, gần đó có lò rèn, cần mua gì ra khỏi cửa là có, không phải đi xa là được.
A Đẩu gật đầu lia lịa không quên tân bốc địa danh:
- Bẩm khách quan, trong thành trọ quán rất nhiều.

Điều kiện phục vụ đều rất tốt, yêu cầu như ngươi nói, ta biết có một nơi nhưng phải nói trước giá cả rất cao.


Không lo ngại thì, ta đưa các vị đến.
A Đẩu trước khẩn trương sau ngập ngần, đánh giá bọn Hàn Phi, lắc đầu thầm thở dài:
“Hai vị này nhìn không ra dáng con nhà gia thế, có chăng đủ tài lực trả phí nơi đó?”
Cả ba qua một câu lại một câu trò chuyện, lảo rảo đã đi nửa canh giờ, A Đẩu dẫn bọn Hàn Phi men theo bờ hồ đi qua một bậc thềm cao trải rộng, nơi này còn có một thạch đài hình vuông nằm ở trung tâm.

Trên thạch đài có hai gã đang lớn giọng chửi nhau, khẩu khí như thể tuỳ thời lao vào nhau một sống một chết.
Bên dưới thạch đài, bu kín xung quanh là mấy ngàn người nhiệt huyết hét hò cổ vũ.
Lẫn trong đám đông, một nhóm nhỏ khua chiêng gõ trống, lớn giọng:
- Đặt cược, đặt cược..
Đan Đồng hiếu kì chăm chú, hỏi A Đẩu:
- Bên kia là tình huống gì?
A Đẩu cười xoà:
- Bên đó là chiến đài, những kẻ mâu thuẫn nhau lập giấy khiêu chiến giải quyết mâu thuẫn, một trận này có thể dùng tài sản của bản thân để đánh cá với đối thủ.

Sự tình này còn là cơ hội cho người xem đặt cược kiếm chút lợi.
Đan Đồng da mặt nảy nảy, ngỡ ngàng nói:
- Còn có trường hợp công khai cá cược góp nhặt sinh ý kiểu này sao!
A Đẩu thẳng thắn:
- Có mà, điều hành bên đó là Địa Long hội chuyên tổ chức cá cược, thu phí thuê chỗ bán rong trên quảng trường, hai kẻ chiến với nhau lợi ích thu được phải nộp cho Địa Long hội một phần.
Đan Đồng quả tim trong lồng ngực tựa không muốn ở yên một chỗ, điệu bộ ham chơi nhìn Hàn Phi nói:
- Ta muốn qua đó xem một ít náo nhiệt.
Hàn Phi càng nhận diện nơi này làm ăn nhộn nhịp, càng yên tâm là Thành Trì không nghèo, vui vẻ gật đầu:
- Vậy qua đó trước! — QUẢNG CÁO —
Quảng trường hình tròn, bán kính tầm ba dặm, đông đúc người qua lại, trao đổi vật phẩm công khai lẫn lén lút.

Cách vài trượng lại có một sạp hàng, thoáng thoáng có vài nhóm võ sĩ trang phục giống nhau đi thu phí thuê ngày, từng sạp lại từng sạp.
Trên chiến đài, hai gã trung niên nhìn qua đều là võ sĩ tu vi Luyện Thể Cảnh hậu kì, một tên có chòm râu dưới cằm, một tên nhẵn nhụi.

Tên có chùm râu, ngửa mặt cười ha hả mắng tới kẻ trước mặt:
- Tiểu Ninh nghe ta nói, ta với ngươi hai sạp hàng đối diện nhau kiếm sinh ý lâu nay.

Ngươi ế ẩm là vì vận khí tạm chưa tốt, cớ gì đổ thừa ta cướp khách, dẫn đến một phen chiến đài ra lẽ như này, liệu có đáng không.

Người tên Tiểu Ninh cười sặc, âm điệu nửa hụt hơi nửa vồ vập:
- Ngươi lúc này mới biết sợ, muốn xin tha sao!
- A Ngang ơi A Ngang, hiện tại cuối đầu chịu thua, hai tay dâng lên sạp hàng, Tiểu Ninh ta, miễn cưỡng cân nhắc cho ngươi một đường toàn mạng về quê.
Người nọ mặt chuyển sắc đỏ càng thêm đỏ, xuất ra thanh Nha Bổng lao đến Tiểu Ninh, miệng một hơi quát giận:
- Ngông cuồng, ngông cuồng quá..

xem ta đập vỡ cái mạnh miệng của ngươi.
Tiểu Ninh hơi nhíu mày, sắc mặt nghiêm lại, từ trên hai tay cũng nắm chặt một thanh đao sáng loáng, bộ dáng đón đỡ, hét lớn:
- Đến..

đến, ta thành toàn cho ngươi.
Người người bên dưới la ó:
- Đánh rồi..

đánh rồi.
Hàn Phi đi dạo các sạp hàng xem vật phẩm, không để tâm đến trận đấu.

Đan Đồng lại phấn khích, chăm chú không rời mắt, cử tay chẳng biết từ lúc nào theo nhịp cùng đám đông nâng lên hạ xuống cổ vũ.

Đây là lần đầu tiên hắn được xem đấu võ kiểu này.

Bất chợt một thành viên của Địa Long bang, trước bụng đeo một khay lớn, đến chỗ Đan Đồng nói:
- Tiểu huynh, mời đặt cược!
Đan Đồng mắt không rời chiến đài, theo bản năng chặn tay, miệng nói:
- Ta không cược, chỉ xem chút thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận