Đoạt Thế Tranh Thiên


Đại nương nọ trừng mắt, mắng xối xả mạnh lời đến nỗi nước bọt văng tung toé:
- A Đẩu, nay ngươi lại học được thói lừa gạt ở chỗ nào, ngươi xem ta mắt mù hay sao.
- Cho là phụ thân ngươi đang bệnh, bằng vào ngươi với mấy tên nát rượu kia, đừng nói là năm ngày dù có nửa tháng một năm, ngươi vẫn nghèo rách.

Ngươi cho là phụ thân mình còn là võ bình sao.
Đại nương mắng A Đẩu một mạch thẳng đuột, không có khửng lời hay tạm ngẫm nghĩa trước, cứ như mụ đã học thuộc lòng từ trước, lại đánh mắt lườm đến bọn Hàn Phi, bất ngờ thoáng giật mình.

Hai hơi thở trước còn thấy bọn hắn bộ dạng nát rượu không sai, lúc này nhìn lại hai kẻ trước mắt lãnh đạm thanh tao, áo quần thẳng thớm.
Đan Đồng khoanh tay trước ngực, oán hờn nhìn đến, miệng phát ra âm thanh “hừ..hừ”
Hàn Phi khí lực lượn lờ, vạt áo không gió tự bay, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khoảng không xa xăm, bày ra bộ dáng cao thủ tịch mịch doạ người.
A Đẩu thoáng bắt gặp trạng thái đại nương đang chấn động điều gì, không kiềm được nhìn theo hướng mắt, hắn cũng khó tránh kinh ngạc, ở cùng một chỗ với bọn Hàn Phi đã qua bao lâu, cái khí thế này lần đầu thấy được.
Nhưng vẫn không để tâm nhiều, tiếp tục khóc xin đại nương.
Đại nương định thần, cong môi mắng xéo:
- Hừ, giả thần giả quỷ.
- Hôm nay cho dù Đại La Kim Tiên có đến cũng không thể cứu ngươi, ta hỏi lần cuối, hoặc trả nợ hoặc chịu đòn.
A Đẩu lắc đầu, nước mắt nóng hổi hạt to hạt nhỏ liên tiếp rơi ra, đại nương không chút động lòng ngửa mặt nhìn trời phẩy tay ra hiệu mấy tên gia binh xông đến làm việc.
Một đám người hùng hổ lao vào, bên này Hàn Phi bước lên, khống lực công tới tách bọn hắn ra, đồng thời bức lui mấy thước.

Ánh mắt tặng thương nhìn thẳng đại nương, tựa lão già mấy trăm tuổi nhìn đứa trẻ lên tám.

Trong khoảnh khắc đối diện, ả đại nương rùng mình rét lạnh.
Đến sát bên A Đẩu, Hàn Phi thu lại ánh mắt kia, nhoẻn miệng cười tà dị:
- Hắn nợ ngươi bao nhiêu, ta trả, mau nói!

Đại nương này một đường ồn ào đến, hắn còn đang hưởng thụ hồng trần tửu, như người đang ngủ ngon bất nghờ bị đánh thức.

Với tính khí của mình, hoặc là chuyện nhỏ nhặt không để tâm thì tránh đi, hoặc một kiếm dọn sạch.
Thế nhưng nhìn thái độ không chút oán trách đến việc vì bọn hắn rủ rê mà gặp hoạ, chỉ biết khóc lóc tự mình van xin, lôi cả phụ thân ra cũng không kéo bọn hắn vào.

Đủ thấy A Đẩu là người nghĩa khí, hắn còn làm lơ nữa cũng không đúng lắm.
Đại nương chưa hết kinh sợ, run giọng xém chút nói không ra:
- Ba..

ba..

ba trăm khối Linh át hạch hạ phẩm.

Cộng thêm..

thêm phần lãi 30 khối.
Hàn Phi cử tay nhanh nhẹn, lấy ra 330 khối Linh Thạch bỏ vào Túi Trữ Vật sơ phẩm, nhẹ nhàng đặt vào tay đại nương, nói:
- Cho ngươi thêm túi đựng.
Đại nương hoảng loạn còn chưa dứt, cố kiềm xuống, hai tay run rẩy giữ chặt túi Linh Thạch, quay lưng rời đi.

Bỗng Hàn Phi hắng giọng, ả giật thót cứng đơ người không dám nhúc nhích.

Chỉ nghe Hàn Phi hỏi vọng:
- Không kiểm tra sao!
Hàn Phi vốn không động sát niệm, đại nương kia chỉ là tự mình dọa mình, vì vừa đến bắt gặp đối phương không đáng để vào mắt, bất ngờ thay đổi khí thể, chính ả khó tránh bức tường tâm lý vỡ vụn.
Đại nương run run, kiểm tra thoáng qua tựa như lấy lệ, lắp bắp nói:
- Đủ..

đủ rồi!
Đại nương vẫn cứng đơ bộ dáng, ngoảnh đầu không dám, bước tiếp cũng không.

Hàn Phi nhạt giọng:
- Còn chưa đi à!
Đại nương gật đầu liên tục, chân bước nhanh, miệng nói:
- Ta đi..

ta đi..
Mấy tên gia bình nãy giờ không dám đến gần, cũng túc tắc chạy theo.

Cả nhóm người nọ phút chốc đã đi xa trăm thước, nhưng giọng của đại nương nọ vọng lại lớn càng thêm lớn đang không ngừng mắng mỏ đám gia binh đủ mọi lời cay nghiệt như thể đang bù đắp thiệt thòi cho bản thân.
A Đẩu vẫn ngồi xụ ở đó, hồn vía như chẳng còn, tựa đã xác định hôm nay sẽ no đòn, đại nương kia đã rời đi rồi, hắn còn tưởng bản thân đang nằm mộng.


Hàn Phi nhẹ giọng:
- Ngươi còn muốn ngồi đó khóc đến bao giờ.

A Đẩu bừng tỉnh, biết chắc là không phải mơ, thúc dục bản thân ngoảnh lại ôm quyền hành lễ lớn:
- Hai vị, chúng ta chỉ mới biết nhau, vậy mà can đảm vô tư tương trợ.

Hai vị không sợ ta cùng bọn người kia thông đồng diễn tuồng lừa gạt sao!
Đan Đồng tâm tư đảo ngược, khi nãy ái mộ Hàn Phi hào sảng trợ giúp thiếu niên hoạn nạn, rất hợp tính hắn, còn không ngừng cổ vũ và tự hào.

Lúc này nghe chính chủ nhắc nhở, thấy tình huống kia cũng rất hợp lý, thoáng chốc đã nhăn mặt.
Hàn Phi lại mắc cười đến nhịn không nổi, có thể lừa được hắn mấy trăm Linh Thạch rất đáng xem một lần cho biết, liền ôn tồn nói:
- Ta xem ngươi cũng không đủ đảm lược làm ra tình huống kia.

Nếu có, bọn ta cũng không tin ngươi cứ vậy mà trốn mất được.
A Đẩu lại thêm một lần cúi thấp đầu, thành thật ngữ điệu:
- Quả thật ta nợ bọn hắn, hai vị có ân với ta, ta cả đời không dám quên.

Ta chăm chỉ làm việc kiếm đủ Linh Thạch sẽ trả lại hai vị.
Hàn Phi gật đầu niềm nở:
- Được, ta tin ngươi.
Cả ba tiếp tục tản bộ, A Đẩu thái độ vẫn nhiệt tình, nhưng khó giấu một tia cũng kính Hàn Phi.
Đi đến bãi rộng thoáng cạnh bờ hồ, A Đẩu cử tay thanh thuần tiếp tục công việc người dẫn đường, thoát lời giới thiệu:
- Hồ này đã có từ mấy ngàn năm trước, tên gọi Phi Yến Hồ, giữa hồ có thềm địa nổi, bên trên có một khu đình các, nơi đó là nhà của vài vị tiên nữ.
Đan Đồng nghe hai chữ tiên nữ, toàn thân như bị khối đá lớn va chạm mạnh, không sao đứng yên nổi, trầm trò reo lên:
- A, thật là có tiên nữ sinh sống sao!
A Đẩu gật đầu đáp:
- Đúng, ta sinh ra và lớn lên ở đây, ta nhớ khi còn bé có gặp mấy vị tiên nữ kia bay ra một lần.
Đan Đồng vội mắt đảo khắp hồ, như thể đo đạc diện tích, lại nói:

Ta xem hồ này quá lớn, còn muốn to hơn con sông ở quê ta, cứ vậy mà bay qua, chắc chắn là tiên nữ rồi.
Đôi mắt lại chuyển chút mơ hồ, tiếp lời hỏi:
- Tiên nữ khẳng định rất đẹp, ngươi nói xem nhan sắc các nàng thế nào?
Nhìn bộ dáng háo sắc của Đan Đồng, A Đẩu thoáng một cái chớp mắt mất tự nhiên, nhưng vẫn định thần, lưu loát đáp:
- Đúng vậy mặt hồ này rất lớn, bán kính của nó hơn 30 dặm, điểm ngắn nhất của nó là chỗ cây cầu đá bắt qua, chiều dài cầu đã 20 dặm rồi.

Bề rộng mặt cây cầu tầm 150 trượng.
- Còn về tiên nữ kia, lúc đó ta còn nhỏ, đi cùng với phụ thân.

Gia phụ nói thế nào, thì ta cũng chỉ biết vậy, không rõ ràng lắm.

Đan Đồng xụ mặt, không cam nói:
- Hay chúng ta thiên thuyền ra đó, Bái phỏng mấy vị tiên nữ kia.
A Đẩu ngữ khí can ngăn, tựa nhắc khéo:
- Cầu đá không phải tự nhiên mà được dựng lên, mà cố tình bắt qua chia ra hai nửa mặt hồ.

Bên này thuyền bè thoải mái qua lại vận chuyển hàng hoá, bên kia lại nghiêm cấm hoàn toàn.
Đan Đồng ủ rũ nuối tiếc, mắt nhìn Hàn Phi cầu cứu, chỉ thấy đồng bạn ngoảnh mặt đi hướng khác, không đáp trả.

Tâm tư hoàn toàn vỡ vụn.
Hàn Phi giấu mặt cười mỉm, không nói gì.
Bọn hắn đi đến một khu phố chợ sầm uất, người người chen chúc ngược xuôi, tiếng réo gọi quảng bá hàng hoá, tiếng cười nói ào ạt hệt như cảng hàng trước đó từng đi qua, có điều diện tích nơi này lớn hơn không chỉ gấp trăm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận