Đoạt Thế Tranh Thiên


Nhà gỗ nhỏ hẹp càng thêm u uất, không khí bi đát chẳng biết từ đâu chật kín một chỗ.
Phụ thân A Đẩu một bên lẩm bẩm như nói với chính mình:
- Ta từ khi đổ bệnh, Đẩu nhi phải bôn ba chạy vạy tìm sinh ý lo lắng thuốc than cho ta, đến số ít Linh Thạch cũng không trả nổi, trong nhà một chiếc áo cũng phải đem đi bán, ta chỉ muốn chết đi để không làm gánh nặng cho Đẩu nhi.
A Đẩu một bên tay cầm bình Linh Dược, khóc lóc liên miên:
- Phụ thân, ngươi sẽ khỏe lại thôi.

Ta đã mua được Linh Dược về.
Phụ thân A Đẩu nhìn qua bình Linh Dược, mi mắt căng hết khả năng, quát:
- A Đẩu, ngươi trộm cắp ở đâu đến, ngày thường ta không dạy ngươi, thà chết đói quyết không lấy của người sao!
A Đẩu càng gào to:
- Phụ thân, ta không có trộm cắp.

Hu hu..
Phụ thân A Đẩu trạng thái tức giận, ho mấy tiếng, hỏi vặn:
- khụ khụ.

Vậy ngươi nói ta biết bình Linh Dược này ngươi từ đâu có được, bối phận như chúng có sẵn tài phú cũng không dễ mau ra.
Đan Đồng thấy một màn Phụ Tử tình thâm, cảm động muốn khóc theo, nhanh tay dỡ A Đẩu đứng dậy, còn bênh vực nói:
- Lưu thúc chớ có mắng oan A Đẩu, ta tin hắn không phải là người có tính xấu.

A Đẩu nghe phụ thân hỏi, không thể không trả lời, lại không nói rõ tường tận:
- Có người nhờ ta giúp một việc, liên mua giúp một bình Linh Dược cho ta nợ, người đó dặn ta không được kể với ai.
Phụ thân A Đẩu càng muốn tức điên, mắng lớn hơn:
- Ngươi thì có bản lĩnh gì để người nhờ cậy, đừng dối trá nữa, không nói rõ, ta chết cho ngươi xem.
A Đẩu vẻ mặt nhăn nhó, dường như thật sự có điều gì đó sai trái muốn giấu diếm.

Hàn Phi quan sát kĩ lưỡng từng chi tiết không phát giác một màn tình thân bền chặt kia có chút giả dối nào, cũng khẽ động lòng.

Tiến đến ôm quyền nhã nhặn:
- Lưu thúc, có phải ngươi bị ngoại thương lâu ngày thành bệnh, chỗ thương tổn kia lại không ngừng nóng rát như bị thiêu đốt?
Đan Đồng, A Đẩu lặng im.

Phụ thân A Đẩu suy nghĩ gì đó, ánh mắt kinh ngạc nói:
- Đúng là như vậy, nhưng chuyện này ta cũng không nói lại với A Đẩu, vì sao an nhân lại biết được.
Hàn Phi cười xoà, ngữ điệu vờ như nghiêm túc nói:
- Trước đây nhà ta từng có người bị qua trường hợp này, nhìn triệu chứng của Lưu thúc, ta liền nghi hoặc mạo muội hỏi.
Phụ thân A Đẩu bình thản nói một câu không đủ nghĩa, kèm thở dài:
- Ra là vậy, ta thật không dám nghĩ ân nhân tuổi trẻ lại biết Y Thuật, thoáng nhìn liền nhìn ra bệnh tình của ta.

Ài..

Ngữ khí đổi qua tò mò hỏi tiếp:
- Vậy không biết vị kia trong nhà ân nhân, hiện tại ra sao?
Hàn Phi như liệu trước, thản nhiên đáp:
- Tiền bối kia của nhà ta, đã khỏi hẳn.
A Đẩu tròng mắt kích động, bộ dáng như muốn chạy đến ôm chân Hàn Phi không ngừng cầu cứu.
Đan Đồng nhăn nhó phát giác có chỗ không đúng, chau mày lục soát ký ức.
Phụ thân A Đẩu cặp mắt như bọc qua một lớp thuỷ mành:
- Vị kia trong nhà ân nhân, có chăng chỉ thoáng bị thương nhẹ, dùng qua thiên tài địa bảo liền khỏi.
- Tài sản ta ngày trước cũng có tích lũy một khoản, đông tây bái phỏng danh Y mà không trị khỏi hẳn được.
- Đời này điều ta hối tiếc nhất là chưa lo tốt được cho Đẩu nhi...
Một hơi, nhiều ý nói ra, lệ nóng khoé mắt tuôn dài không có cách ngưng lại, thêm một đoạn không chừng kiềm hết được mà gào rống lên.
A Đẩu một bên, đừng nói trên mặt, cần cổ đã ướt nhẹp lệ cay, run run bờ môi:
- Phụ thân..
Hàn Phi nén lòng vờ bày ra hình thái cơ mặt tựa vô động, ngữ điệu tự nhiên thành thật:
- Vị kia nhà ta, thương thế sợ là còn nặng hơn Lưu thúc không chỉ gấp năm lần, còn là không vì dùng thiên tài địa bảo mà trị khỏi.
Miệng nói, trong lòng thở dài:
“Giúp người đổi lại lợi ích thì dễ, tự tiện giúp người trước nay đều là phi lý hiếm gặp, trường hợp nhà Lưu Thị lúc này, nếu không tạo một tình huống tự nhiên, e là ta nói ta có cách trị khỏi cho Y, Y cũng không dễ dàng nhận lấy.

Mấy tên này nhìn qua là biết cả đời trọng nghĩa, bọn hắn không có cái hồi đáp quyết không nhận không của ai bao giờ.”

Phụ thân A Đẩu chấn động ra mặt, tâm tư đã nhảy nhót, nhưng có vẻ thoáng nghĩ đến điều gì dẫn đến u buồn bộc lộ rõ qua nét mặt.

Truyện Hot
Hàn Phi nắm bắt thái độ, ngầm rõ tâm sự, không để khoản cách sinh ra, nhanh miệng nói tiếp:
- Vì đó là sự tình dễ gặp trong chiến đấu mà không dễ chữa, nên tổ tiên nhà ta sau mỗi đời đều mang trong mình vài phần điều trị, vừa hay ở đây ta còn một phần, không biết Lưu thúc có chịu dùng thử không.
Ngữ điệu bâng quơ không có ý gượng ép, càng là thấp điệu, cho đối phương thấy hi vọng càng không quá tôn vinh dược hiệu ở chỗ mình.

Điều hắn cảm thấy áy náy là mỗi lần nói dối điều gì lại lôi tổ tiên ra một lần, đời trước thân cường hành bôn tẩu, tuy không rõ cha mẹ là ai, hắn cũng không ngốc đến nỗi tự nhận chính mình từ lòng đất sinh ra.
Phụ thân A Đẩu cơ thể yếu nhược nhưng trí não vẫn còn, chẳng biết lúc trước lăn lộn thế nào mà chỉ trong vài chục nhịp láo liên đồng tử đã nhìn ra tám phần câu chuyện của Hàn Phi.
Nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, trong lòng triệt đệ sùng bái, run giọng nói:
- Ta Lưu Bình, trước đó có lời lẽ bất kính, mong ân nhân lượng thứ.

Phần thuốc này quá quý giá ta không thể nhận.
Gã là đang nói ám chỉ trước đó nghi hoặc đám Hàn Phi vì để ý lợi ích gì đó mới giúp A Đẩu trả nợ, gã tuy không tìm được lý do vì gì cũng không tin bọn người này vô tư thoáng tay, mà lúc này thấy Hàn Phi tỏ ý giúp mình còn lòng vòng sâu sắc đến vậy, gã cũng hiểu Hàn Phi đã nhìn ra tà ý của mình nên có phần xấu hổ.
Hàn Phi tiếp tục thở dài trong lòng:
“Vô tư giúp người, đây là tình huống rất ít khi ta làm, có lẽ không có kinh nghiệm diễn tuồng mềm mỏng, càng không có kiên nhẫn để ngọt ngào mãi.

Đã bị hắn nhìn ra rồi.

Ài..”
Tuy là nghĩ vậy, hắn lại cố chấp cảm thấy tình huống nho nhỏ này làm khó được mình, không cam lòng lắm, ngoài mặt niềm nở, vui vẻ chặn tay điệu ngữ hào sảng cười nói:
- Ta có thể cho các người nợ, về sau đem gom đủ tài phú mang đến trả lại ta sau.


Ha ha.
Lưu Bình tâm động nghĩ ngợi:
“Dù phương thuốc kia có trị khỏi cho ta hay không, ân tình này không thể nói dùng tài phú dễ dàng đổi ra, đây rõ ràng là cho không bọn ta cơ hội, phải căn dặn Đẩu nhi thế nào cũng phải tôn kính hai vị này.”
Hàn Phi nhận ra Lưu Bình đang rất khao khát mong được dùng đến phương thuốc kia, nhưng vì tự trọng, còn chưa dám mở lời, bản mặt Y vẫn vô động, trong lòng thì không thể im ắng:
“Quả nhiên một đôi Phụ Tử rất có nguyên tắc sống, cho các ngươi ít cơ duyên cũng không tính là lãng phí, gặp kẻ tính khí ngược lại, không có tài phú bậc cao, nhìn mặt, ta cũng không”
Hàn Phi bắt đầu ương ngạnh, mềm mỏng chuyển thành cưỡng ép, như thể hoà với tâm tư Lưu Bình làm một rồi, hắn nhẹ giọng:
- Phiền Đan huynh đưa A Đẩu ra ngoài đợi, ta cùng Lưu thúc có chút việc, đừng ai tự ý trở vào làm phiền.
A Đẩu nhìn qua phụ thân, Lưu Bình không thể dối lòng thêm đành nhẹ gật đầu.

Thấy vậy cả hai đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Hàn Phi lúc này mới lộ bộ dáng tự nhiên thường ngày, trầm ổn hỏi:
- Không biết lúc trước tu vi Lưu thúc cấp bậc nào?
Lưu Bình thấp điệu:
- Trước khi mắc bệnh tu vi ta là Luyện Khí Cảnh tầng sáu.
Hàn Phi tựa như chỉ bắt chuyện làm quà, gật đầu nói:
- Quá trình phục dụng, thúc dục kinh mạch khơi dậy dẫn đến toàn thân đau nhức kịch liệt, mong là Lưu thúc có thể chịu đựng.
Lưu Bình hiểu rõ nghĩa là trong quá trình phục dụng xảy ra đau đớn, không vượt qua nổi tàn phế càng thêm phế, phần dược kia cũng xem như bỏ đi.

Nên khẩn khiết đáp lời:
- Ân nhân xin yên lòng dù một tia cơ hội, ta cũng không bỏ lỡ, tuyệt đối sẽ không lãng phí thuốc của ngươi.
Hàn Phi gật đầu lấy lệ, nói:
- Lưu thúc, mời tọa thiền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận