Đoạt Thế Tranh Thiên


Hàn Phi xua tay, ngữ khí nửa trêu ghẹo, nửa thoải mái:
- Được rồi tiểu Thiết, nơi nào có đại Bảo cho việc luyện thể, ngươi dẫn ta đi xem.
Thiết lão suy nghĩ một lát, đồng tử rực lên, khẩn trương nói:
- Bẩm, bên trong Đông Hoàng Học Viện có một nơi gọi “Ngũ Hành Linh Hồ” là đại bảo cho cấp bậc Luyện Thể Cảnh.

cấp bậc kia được vào tu luyện tốc độ gấp mười lần bên ngoài.
Hàn Phi ánh mắt hứng thú.

Thiết lão lại đắn đo một lời:
- Có điều tài nguyên bên trong Đông Hoàng Học Viện chỉ dành cho học viên, mà điều kiện tuyển sinh không bao gồm người ngoài thành.

Trừ khi có thư giới thiệu của thế lực lớn nào đó.
Hàn Phi cười nhạt, nhẹ gật đầu:
- Vậy ngươi xin giúp ta một bức thư giới thiệu.
Thiết lão nhăn mặt, ngữ điệu khó xử:
- Đại Sư lượng thứ cho ta không thể lo nổi, vị trí thế lực có thể viết thư giới thiệu lần lượt là Luyện Khí Các, Tụ Bảo Các, Đan Các, Võ Phủ Điện.
- Chi bằng ngươi đến nhờ cậy Các Chủ Luyện Khí Các!
Hàn Phi nhíu mày:
- Nghiêm trọng đến vậy sao!
- Đã vậy tiện thể ghé thăm Đan Các một chút.
Thiết lão thoáng nghĩ đến điều gì, đồng tử loé tinh quang, ôm quyền cung phụng.
Hiện tại Thiết lão đã có lệnh bài Chấp Sự của Luyện Khí Các, có thể miễn cưỡng đánh xe nhỏ đi lại trong Thành.

Nhưng cũng bị không ít tiểu nhân dèm pha là lạm dụng chức vụ, lão chạy việc cho Hàn Phi cũng cân nhắc nên bỏ nên giữ một vài tiểu tiết.
Qua khỏi Võ Phủ Điện, đi ngang một quảng trường thoáng rộng về hướng mấy dãy núi lớn xa xăm, xe dừng lại trước toà Lầu Các đẹp mắt, chiều rộng bề ngoài ngang ngửa Tụ Bảo Các, kiến trúc có phần độc đáo vượt trội.
Chính diện là Lầu Các năm tầng cao chưa tới trăm trượng, bao quanh lại có năm toà tháp chín tầng cách ba tầng lại có hành lang nối thông các Tháp.
Chiều cao tương đồng tầm 200 trượng , sương mù dày đặc ẩn hiện bên trên khó mà thấy đỉnh, Hạc trắng bay lượn từ góc này sang góc khác không có rời khỏi, tựa như nơi này có đồ ăn cho chúng, đã an cư rất lâu rồi.

— QUẢNG CÁO —
Vị trí các Tháp hình vòng cung, nhìn từ xa khá giống với đế sắt dưới móng chân Ngựa đặt chồng lên nhau.
Từ nơi này nhìn ra trăm dặm hướng sau lưng Võ Phủ Điện tính từ bên ngoài vào, tầm mắt hiện hữu mờ nhạt trong sương vụ lồ lộ bóng ảnh của mười mấy toà đại Tháp chiều cao không dưới 300 trượng.
Bước lên bậc thằng tiến vào cửa lớn, Hàn Phi vô tư hỏi:
- Tiểu Thiết, ở nơi này vị trí cấp bậc nào có khả năng viết thư giới thiệu kia cho ta?
Thiết lão trầm giọng:
- Bẩm Đại Sư ít nhất cũng phải hàng Phó Các trở lên.
Hàn Phi nhẹ gật đầu:
- Ngươi nơi này có thể gọi ra vị trí nào để thương lượng một chút!
Thiết lão do dự một nhịp, chợt khoé mắt động, cười mỉm:
- Đại Sư, nơi này ta không thân với ai, nhưng vì mệnh lệnh của ngươi, ta náo loạn một phen.
Hàn Phi đắc ý, lại lỡ miệng thốt lời không kịp thu:
- Tốt, vi sư tin tưởng ngươi!
Thiếu điều trợn mắt, vung tay che miệng lại.
Còn chưa kịp sửa lời, Thiết lão một bên nhảy dựng, giữa chốn đông người, xem nhẹ thiên hạ đồn đoán, lão nắm bắt thời cơ hạ xuống đầu gối nam nhân, ba quỳ sáu lạy, thành tâm hô to:
- Đệ tử ra mắt Lão Sư!
Hàn Phi nhăn mặt thở dài, chép miệng lắc đầu như vừa thua một ván cược lớn:
“Ài..

lão già này nhân lúc ta không phòng bị tranh thủ chiếm tiện nghi, đại lễ hắn đã bày ra, có trốn đằng trời trên danh nghĩa giữa ta với hắn vẫn là Sư Đồ không thể tay đổi.

Ài..

từ nay về sau ta phải có trách nhiệm với hắn sao, ặc..”
Hàn Phi xem hành động của Thiết Lão không chút giả tạo, chính mình còn chưa lên tiếng, hắn gối đầu sát dưới bậc thềm không nhúc nhích ngửa lên.

Người vây xem mỗi lúc đông, Y thầm nghĩ:
— QUẢNG CÁO —
“Ta lúc này không đồng ý, chỉ cần im lặng không đáp, đồng nghĩa bất tín.

Hắn cũng sẽ liều mạng bày ra đủ trò bắt bẻ không tha cho ta.

Kẻ này tính về Luyện Khí Thuật cũng vì một đường mê mẩn cầu đạo mà đến.


Bất quá, đồ nhi của ta chăm chỉ học nghệ vẫn chưa tính là đủ.Thôi thì nhận hắn trước, bồi dưỡng một cánh thế lực, hắn ngược lại không đủ linh hoạt về sau liền trục xuất.”
Nghiêm mặt nhìn xuống, nhẹ lời:
- Ngươi có hối hận không?
Thiết lão trong lòng rộn ràng:
“Đại Sư Luyện Khí Thuật danh khí không nhỏ, ta không tin Y bỏ ta quỳ mãi chỗ này, rời đi một mình.

Có phải giữ nguyên tư thế một tháng ta cũng kiên trì..

há há, Bạch Vĩnh Phong ta cũng có ngày hôm nay, nhất định không được buông lỏng, nhất định phải nắm bắt cho được.”
Nghe thấy lời Hàn Phi, Thiết lão mừng rỡ, ngửa mặt cương nghị ánh mắt quả quyết, buông lời phát thề, âm điệu vang lớn:
- Nguyện cả đời này nghe theo lời dạy dỗ của Lão Sư, nếu có nửa tia phản nghịch cửu Lôi đánh đến thân diệt hồn tan.
Hàn Phi trầm ổn, ánh mắt hiền hoà, ôn tồn:
- Đồ nhi ngoan, lần sau còn có người đến liền phải gọi ngươi một tiếng đại sư huynh.
Thiết lão mắt mở lớn, một bụng hỷ sự:
“Ta là người đầu tiên? Ta chính là kẻ may mắn nhất thiên hạ này..

ha ha”
Thiết lão kiềm nén xúc động, cúi bái thêm một lần, ngữ khí càng lớn hơn:
- Đa tạ Lão Sư thu nhận, ta đời này sẽ ngoan ngoãn nghe theo ngươi!
Hàn Phi nhã nhặn:
- Được rồi, đứng lên..

lo chuyện chính trước.
Thiết lão lễ phép:
- Tạ Lão Sư!
Phát giác nhiều ánh mắt dò xét Hàn Phi, Thiết lão tản mác khí lực bộc lộ tu vi Nhập Đạo Cảnh thất tầng, hung dữ quát:
- Ngó cái gì, chưa từng thấy qua người ta bái Sư sao! — QUẢNG CÁO —
Khí lực va đập đến âm ba, bức lui mấy chục tên đứng gần, khiến bọn hắn xém chút thì té ngã.


Không ai còn dám tự tìm phiền, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Hàn Phi khẽ nhắc nhở:
- Thân phận Sư Đồ này ta nhận, nhưng trước mắt tránh phiền nhiễu, ngươi nên kín đáo chút!
Thiết lão tuân mệnh.
Mấy kẻ vừa thấy cảnh kia, đi ra ngoài thì đồn thổi kèm lời thêm mắm dậm muối hướng mũi nhọn an ninh của Đan Các chỉ về phía bọn Hàn Phi, nhanh chóng vệ bình trình báo Chấp Sự dõi mắt điều tra.
Bước vào đại sảnh, Thiết lão gọi đến một Chấp Sự:
- Bọn ta có sinh ý, muốn làm với Đan Các, ngươi đi báo với Trưởng Lão xắp xếp gặp mặt một lát.
Chấp Sự kia cười mỉm, tròng mắt hướng trần nhà, nói như đi guốc trong bụng khách nhân:
- Các ngươi muốn đặt Đan Dược, số lượng bao nhiêu, cứ việc nói với ta!
Hàn Phi trước đó xem bảng giá Dược phẩm tại quầy không thấy để tên phẩm cấp Đan Dược tam phẩm liền đoán, kia là hàng xa xỉ không giao dịch công khai, nghe ngữ khí Chấp Sự khinh người ra mặt, hắn chắc giọng:
- 1000 phần Đan Dược tam phẩm!
Chấp Sự giật mình, nhìn kĩ bộ dáng hai người trước mặt không có một điểm cao cấp nào đáng cho Y nể cả, liền nhíu mày, mắng:
- Nơi này không có Đan Dược tam phẩm, nếu có, các ngươi mua cũng không nổi.
Hàn Phi vẫn lặng im, Thiết lão nghe mà đỏ cả mặt, nhưng dường như lời của tên kia nói không sai biệt với vị trí của Y tại Thành Trì.
Cùng lúc có tên thuộc hạ bộ dạng lấm lét, khom lưng chạy đến báo cáo gì đó.

Chính là sự tình nhiễu loạn khi nãy, khách nhân tụ tập lên án hai người trước mặt này.

Gã Chấp Sự được đà quát:
- To gan, các ngươi đích thực là đến đây làm loạn! Cho rằng Đan Các là xó chợ đầu đường sao, còn không mau cút, ta gọi đến vệ binh, các ngươi không còn mạng trở lui đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận