Đoạt Thế Tranh Thiên


Hàn Phi nhạt lời nửa hạ sĩ khí của địch nửa hàm ý tiễn chân:
- Ngươi còn yếu lắm, về tu luyện thêm đi!
Hán Tương thổ huyết, gượng dậy ôm ngực đi xuống, sức lực tựa không đủ để nhặt về đại Đao.

Hắn cũng không đi nổi quá xa, ngồi lại một góc bên cạnh chiến đài vội vã phục dụng Đan Dược trị thương.
Thiết lão thở phù một hơi nặng, hớn hở ra mặt.
Hàn Phi nghĩa cử ngữ độ, hướng toàn trường:
- Ta chấp hành nhiệm vụ bước vào Địa Bảng, nay đã thành, không muốn đấu tiếp.
Đám đông hò hét:
- Cái tên chết nhát này, không biết nghiêm quy của Địa Bảng? Cứ vậy mà muốn bỏ đi ư!
- Ta đoán không sai, vừa rồi hắn lén dùng bí bảo gì đó, lúc này đã hết thủ đoạn, liền muốn chuồn.

Bất quá, nơi này có thể dễ dàng đến đi sao?
- Đúng đúng, nếu chỉ chiến một trận.

Kẻ hạng chót cấu kết bên ngoài, nhường nhau thứ hạng tiện nghi đãi ngộ, không phải dễ dàng sao.

Vì trong quy định có phần thưởng cho người lần đầu nhập hạng.
Vài người dò xét bàn ra:
- Ta thấy hai tên này rất đáng nghi, kẻ kia giống như chỉ thao tác mô phỏng, người nọ liền thương phế máu rơi.
Lầu các có tuyển thủ tham chiến, đập bàn nhảy xuống, quát:
- Hán Tương, phế vật nhà ngươi thật mất mặt Địa Bảng.
Lại hướng Hàn Phi, mạnh giọng:
- Tiểu tử, ta đến lĩnh giáo!

Người này Luyện Khí Cảnh sơ kì vấn đỉnh, công pháp Thuỷ hệ có phần cao cấp, lời vừa dứt hai tay sải ra tạo hình Đại Bàng dang cánh, mắt loé lam quang, hai bàn tay gom vào thế hợp chưởng, khí ẩm tụ, Thủy Xà xuất, huyễn ảnh cự Mãng miệng há rộng một trượng, thân uốn éo dài bốn mươi thước, “Gào..Gào” lao đến.
Trường lưu lay động, Hàn Phi nhướng mày đánh giá:
“Công pháp kia có chút hay, ngược lại người dùng chưa đủ lực, mức độ luyện tập cũng quá thấp, khống hệ thiếu thuần nhuyễn, một chiêu uy phong lẫm lẫm chỉ mới có hình chưa có lực, điểm sơ hở quá nhiều”
Hai bên đối chiến không chỉ nhanh tay còn cần nhanh mắt, tránh ưu trảm khuyết tích tắc phân thắng bại, Hàn Phi nhìn ra điểm yếu nọ, vung chân đá tung đại Đao của Hán Tương bỏ quên, thành một trảm phá phế Xà hình, vận lực chỉ thủ Bạo Tinh Chỉ hai phần nén lực xông qua, xuyên thủng một bàn tay của đối phương khoét ra lỗ lớn.
Áp sát, một cước tống lên cổ họng, khiến kẻ nọ dội đầu về sau phun máu, thân văng ra tám thước.
Lỗ lớn ở bàn tay máu tươi tuôn mạnh.
Hàn Phi vọng mắng theo:
- Ngươi cũng chỉ hơn tên trước một xíu, còn dám chê Y là phế vật.

Thủy hệ công pháp, có hình mà không có lực thật mất mặt trưởng bối trong nhà.
Người nọ bị thương không nhẹ, Hàn Phi không mạnh tay là do hắn chuyên công yếu phòng, hắn hiện tại đứng còn không nổi, ráng lết xuống, mắt đồng cảm nhìn Hán Tương, miệng ho “khụ..

khụ” từng tia máu tươi lại văng tung toé, cố nuốt linh dược dưỡng thương, thở hồng hộc ngồi vật vờ một điểm.
Đám đông trợn mắt bàn tán:
- Tiểu tử này thực lực không thường, hắn xuất thân thế nào mà lợi hại vậy, ta xem Y còn chưa dùng nhiều sức.
Một ai đó lên tiếng trả lời:
- Ngươi còn chưa biết sao, tiểu tử đó nửa canh giờ trước khiêu chiến Tinh Anh Bảng trong thời gian nửa nén nhang đoạt hai trăm vị trí.
Giọng điệu kinh hãi:
- Thật có chuyện này? Trong cùng ngày nhận hai nhiệm vụ khiêu chiến! Lá gan hắn thật không nhỏ!
Trong mấy nhịp thở tin tức tân sinh một ngày khiêu chiến hai nhiệm vụ truyền ra khắp quảng trường.

Tiếng hò hét cổ vũ Hàn Phi cũng từ từ xuất hiện.

Thiết lão phấn khởi lẫn vào đám đông cổ xuý.
Trong đám đông có người ném tới vò rượu:
- Các hạ mời dùng!
Hàn Phi tóm lấy, ngửa cổ một hơi uống mấy ngụm.
Lầu Các tuyển thủ một tên quát mắng:
- Tiểu tử có chút sức mạnh liền ra tay độc ác, trực tiếp phế điểm then chốt lực đạo của võ giả.

Thật xem thường quy pháp, tàn sát anh tài!
Hàn Phi nhếch mép đáp:
- Ta đã nương tay, các ngươi không phục có thể đến thử một chút, trước đó ta muốn rời đi, là các ngươi không đồng thuận.
Tuyển thủ có mặt ôm một bụng giận, hai mươi thân ảnh đáp xuống:
- Tiểu tử! Địa Bảng háo chiến không sai.

Hôm nay bọn ta quyết phế ngươi, cho ngươi quỳ lạy xin tha mới thôi.
Quảng Trường đã tăng gấp ba lần người xem trong đó không thiếu bóng dáng Trưởng Lão Học Viện nghe tin tức kia chạy đến xem tiếp.
Hàn Phi chép miệng, điệu ngữ lạnh lẽo:
- Cùng xông lên hết đi, ta đang rất bận!
Hai mươi người đều là Luyện Khí Cảnh mới bước vào trung kì, nhao nhao tranh dành.

Những người từng thấy Hàn Phi tham chiến Tinh Anh đài, một màn ngốc trệ, vì không khác nửa điểm tình huống đã từng thấy qua.
Hàn Phi nốc thêm một ngụm rượu, ném bình qua một bên, bộc lộ khí lực, sát ý nổi đoá, lăng lệ trường lưu.


Thất sát Phi Đao xuất loạn lược có tiết tấu bao bọc quanh thân, tốc độ nhanh đến nỗi hình thái tựa huyễn cầu, một lớp kim quang mỏng khi ẩn khi hiện, tản ra trường khí của Luyện Khí Cảnh tầng năm.
Song nhãn mở tử kim linh lực, chớp mắt một cái phục trang phần phật như có gió lớn ghé qua, tóc dài bay múa bộ dáng Y tựa ma thần đến từ cõi u minh trong tầm nhìn của kẻ đứng gần bên, cùng lúc bên trong huyễn cầu “Vèo..Vèo” bắn ra bốn mươi hai đạo kim huyễn, hướng hai mươi người trước mặt loạn không truy kích.
Cả đám chấn động kinh tâm, ai nấy toàn thân vận khí, không ai bảo ai đồng loạt xuất ra phòng giáp võ binh.

Toàn trường cảm xúc đan xen, kinh hãi đồng dạng thì ít mà hò hét phấn khích thì nhiều.

Thiết lão trợn mắt:
- Ách..

Phi Đao còn dùng được kiểu này sao! Ngày trước là ta bị ngươi hố rồi..

- Ài..

Bất quá đã thành ra quan hệ thân cận kia, làm gì dám tính với ngươi nữa.
Chỉ trong mấy nhịp hô hấp, đám người kia toàn thân đã chit chít vết chém.

Nghiến răng chống đỡ, ngạo khí trước đó không còn nữa.
Cùng một lúc này, một cỗ xe Ngựa hoa lệ đi ngang qua.

Bên trong có hai thiếu nữ tuổi mười sáu, mười bảy kiều diễm xinh đẹp.
Một người thanh lãnh nhẹ nhàng hỏi phu xe:
- Bên ngoài là nơi nào mà huyên náo vậy?
Giọng một lão nhân vọng vào:
- Bẩm tiểu thư, là quảng trường Tây, có người khiêu chiến Địa Bảng.
Thiếu nữ khác, khí độ nghịch ngợm tò mò hỏi đến:
- Ngưu thúc, ngươi có nhìn ra quý tử nhà nào không?
Phu xe lặng yên một chút, tựa đánh tâm tư thăm dò tin tức, chốc lát liền đáp:
- Là một tiểu tử Ngoại Viện Đông Hoàng Học Viện.
Thiếu nữ nọ thân khẽ lắc lắc, bĩu môi:
- Thật nhàm chán, tiểu tử Ngoại Viện, sợ là không trụ vững nổi một hiệp.

- Tiểu thư nhà chúng ta năm trước còn đánh lên hạng năm vạn, tiến vào Nội Viện.
Hai thiếu nữ khẽ cúi đầu, ngọc thủ che lên miệng cười “khanh khách”.

Phu xe cũng cười ha hả bồi theo.
Bên cạnh vị tiểu thư kia có một hộp gỗ, khi xe đi ngang quảng trường vừa đối hướng khoản cách gần nhất, bên trong hộp nọ phát ra âm thanh “lọc cọc” vội vã.

Tiểu thư kia giật mình, mở hộp, một thanh Phi Đao ngân sắc bay vút ra.

Nàng vận khí vung tay giữ lại.
Phu xe bên ngoài cảm ứng được khí lực ba động, cho xe chậm lại, lo lắng vọng lời:
- Tiểu thư, bên trong xảy ra chuyện gì?
Tiểu thư nọ điệu ngữ khẩn trương:
- Ngưu thúc, Anh Lam muội..

Các ngươi còn nhớ bộ “Cửu Linh Phi Đao” gia gia tặng quà sinh thần cho ta.

Một năm trước ta vô ý đánh rơi tại Tiểu Tinh Lâm vẫn chưa truy thu trở lại.
- Các ngươi còn chưa biết bộ Phi Đao này được rèn đúc chung cùng một khối, linh thiết liên kết lẫn nhau.

Chỉ cần giữ thanh Đao chủ, trong phạm vi gần, cảm ứng được những thanh còn lại.

Vừa rồi chính là tình huống kia.

Có điều Đao chủ ở chỗ ta vậy mà lại muốn hạ mình tìm đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận