Editor – Tử Dương
***
Lúc Cố Diễm Sinh xuống sân bay thì trời đã tối mịt, tài xế đưa anh ta về nhà.
Từng hàng đèn mờ tỏ soi sáng con đường Bình Sơn, từng dãy lầu san sát nhau hòa cùng dòng sông trong vắt.
Cố Diễm Sinh quen sống trong những khu trại tạm bợ nhằm phục vụ công tác chữa bệnh cho dân chạy nạn, nên với anh ta, nơi phố thị phồn hoa không có gì đáng để anh ta lưu luyến.
Cố Diễm Sinh lấy di động, định gọi, nhưng nhìn đồng hồ lại thôi, có lẽ người ở đầu dây bên kia đã ngủ từ lâu.
Anh ta hỏi tài xế: "Vợ tôi về chưa?"
Tài xế cười: "Về rồi ạ, dù sao ngày mai cũng là sinh nhật một tuổi của tiểu thiếu gia mà."
Cố Diễm Sinh cũng cười, ánh mắt sáng bừng.
Vừa đến nhà, đúng lúc gặp Cố Phương Phỉ ở cửa, cô ta trừng mắt: "Anh về mà sao chị dâu không ra đón?"
"Cũng trễ lắm rồi, không cần phiền chị dâu em."
"Giờ này vẫn còn sớm, chị ta làm vợ kiểu gì vậy?"
Cố Phương Phỉ bực bội, định chọt thêm vài câu thì bị Cố Diễm Sinh cắt ngang: "Gần đây cô ấy bận tham gia dự án mới nên mệt là phải."
Nói xong, Cố Diễm Sinh liền xoay người lên lầu.
Cố Phương Phỉ nhìn bóng dáng vội vàng của Cố Diễm Sinh, tức giận dậm chân, không biết Đổng Từ có ma lực gì mà người trong nhà đều hè nhau giúp chị ta, thậm chí Bùi Tứ Trăn cũng điêu đứng vì chị ta.
Lúc Cố Diễm Sinh mở cửa vào phòng thì Đổng Từ đã ngủ say.
Đầu giường chỉ có chiếc đèn ngủ là sáng, cô mặc áo ngủ màu champagne, nghiêng người về phía đèn, tóc dài đổ xuống tấm drap giường trắng muốt.
Gương mặt xinh đẹp bị ánh sáng mờ che lấp, dịu dàng cháy bỏng, nhu hòa tinh tế.
Cố Diễm Sinh dừng bước, ánh mắt không rời.
Cô đẹp một cách vô thực, hệt như cuộc hôn nhân của bọn họ.
Đến tận hôm nay, Cố Diễm Sinh vẫn mù mờ không biết đâu là thật đâu là giả, nhưng nếu gần hơn, mối quan hệ này sẽ lập tức tiêu tán.
Cố Diễm Sinh không dám qua, đặt hộp trang sức xuống bàn.
Đang định xoay người thì tiếng di động đột nhiên vang lên, vị trí nằm ngay đầu giường.
Người trên giường lười biếng không muốn tiếp điện thoại, miệng thầm thì bất mãn, xoay người ngủ tiếp y như trẻ con.
Cố Diễm Sinh bật cười, bước tới giúp cô ngắt điện thoại, vô tình thấy cái tên trên đó —— [Đại Thiếu Gia].
Ngay cả họ cũng không có, ghi chú như kiểu bông đùa.
Cố Diễm Sinh không nghĩ ngợi sâu xa, nhấn từ chối cuộc gọi cho vợ mình ngủ.
Sau đó ra ngoài, chuyển hướng sang phòng làm việc.
Điện thoại im được một lúc, nhưng không quá hai phút lại tiếp tục vang lên.
Cứ kêu rồi kêu, kêu đến mức Đổng Từ nằm mơ cũng thấy điện thoại, cô duỗi tay theo bản năng, cầm cục nợ áp vào tai: "Alo?"
Là một giọng nói trầm thấp: "Em ngắt điện thoại anh?"
"Không có."
Đổng Từ ngáp một cái, lười mở mắt, giận dỗi nói: "Sao lúc nào anh cũng phá giấc ngủ của em hết vậy?"
"Ngủ?"
Bùi Tứ Trăn nhìn định vị trên iPad, lạnh lùng cười: "Vậy em nói xem, em đang ngủ ở đâu?"
Đổng Từ gắt gỏng: "Đương nhiên là ngủ trên giường rồi, còn anh nữa, mau nhìn lại coi bây giờ là mấy giờ?"
"Trên giường?"
Đầu dây bên kia, Bùi Tứ Trăn im lặng, giọng lạnh lùng: "Giường của ai? Giường của Cố Diễm Sinh sao?"
"Ơ?"
Đổng Từ nghe xong câu này tự dưng tỉnh ngủ luôn: "Anh nói bậy gì đó, mà khoan, sao anh biết em ở đâu hay vậy?"
Bùi Tứ Trăn thấy cô không phủ nhận, giọng điệu càng u ám hơn: "Cố Diễm Sinh vừa về, em liền chạy qua nhà họ Cố ngủ, nhớ nhà quá nhỉ."
Đổng Từ đau đầu.
Bùi Tứ Trăn theo dõi cô, còn đổ oan cho cô, rõ ràng anh mới là kẻ đào góc tường nhà người ta, nhưng lại nói như kiểu mình là chính nhân quân tử?!
Chuyện lạ hiếm thấy.
"Trả lời." Bùi Tứ Trăn cầm iPad, bực tức đi qua đi lại bên cửa sổ, cao giọng nói: "Cho em một phút để giải thích, bằng không anh sẽ lập tức gọi cho Cố Đông Viễn, tính chuyện phải trái với ông ta, đừng nói ba tháng, đúng ba ngày thôi là em có thể ly hôn được rồi."
"Khốn nạn!"
Đổng Từ thật muốn bóp chết anh cho xong, nhưng cô không dám nói, Bùi Tứ Trăn mà lên cơn thì chuyện gì cũng dám làm, chỉ cần bản thân anh ta vui là được.
Cô là người của công chúng, nếu ly hôn thì hậu quả rất khó lường.
Ấy là chưa kể tới căn nhà cũ.
Đổng Từ hít một hơi thật sâu, dịu dàng nói: "Nhà họ Cố ở núi Thái Bình(1) nên nơi đây rất riêng tư, mà anh cũng biết đó, cuộc hôn nhân này chưa thể công khai, lũ paparazzi rất tinh vi, ra khách sạn là cả một vấn đề.
Cộng thêm chuyện ngày mai có tiệc sinh nhật nên đành ở đây vài ngày."
"Em còn muốn ở thêm vài ngày?"
"Thiên Tứ..." Đổng Từ kéo dài âm cuối, cố ý làm nũng, nhưng lần này, người đàn ông bên kia lại giở thói lươn lẹo.
"Em muốn ở Bình Sơn cũng được, chỗ đó anh có một căn bỏ trống.
Đã kiểm tra hết rồi, em cứ thoải mái qua giường nhà anh ngủ."
"Anh khùng hả."
Đổng Từ phục anh sát đất, nhưng thấy phòng làm việc có ánh đèn nên nén giọng lại: "Đã tới nước này mà anh còn bảo em qua đó ngủ.
Tuy nơi đây nằm tít trên núi nhưng nhà nhiều vô kể, nếu em tự lái xe thì kiểu gì cũng bị phát hiện, đại thiếu gia đừng quậy nữa."
Bùi Tứ Trăn không thích lối xưng hô "Đại thiếu gia" này, anh nhíu mày nhìn hình ảnh trong phim, ánh mắt âm trầm: "Gọi chồng."
"...Sao tự dưng nổi hứng thế?" Đến người có kinh nghiệm diễn xuất như Đổng Từ cũng phải nói lắp.
"Không nói?"
Cách đầu dây, Đổng Từ vẫn cảm nhận rõ khí thế lạnh lùng của anh, da đầu cô tê rần.
"Được, được, chồng."
Đổng Từ nhận lệnh cho xong, nhưng trong lòng vừa thấy vô lý vừa thấy buồn cười, không hiểu sao hai người chồng trên danh nghĩa của cô đều là giả.
Một người có danh không phận, một kẻ có phận không danh thay phiên nhau hành xác mình.
Bùi Tứ Trăn nở nụ cười hài lòng: "Gọi thêm tiếng nữa."
"Chồng ơi, làm ơn cho em ngủ." Đổng Từ nói ngay tắp lự, anh đã muốn chơi trò tình thú thì chơi tới thôi, dù chỉ là hai từ đơn giản nhưng cách diễn đạt lại mang nhiều ý vị.
Len vào xương cốt, vò chúng thành vụn.
Bùi Tứ Trăn cảm thấy khó thở, vội nới lỏng cà vạt, miệng đắng lưỡi khô: "Bảo bối, em có thể ngủ, nhưng không được tắt điện thoại."
Không được tắt?
Định du lịch quốc tế à!
Đổng Từ hết nói nổi.
Bùi Tứ Trăn sợ mình chưa đủ thẳng thắn, trắng trợn nói thêm: "Trừ phi em muốn chơi trò kích thích, còn không thì im lặng cho anh."
"Anh có bị điên không?"
"Có."
"..."
Đổng Từ nghẹn họng, thầm nghĩ anh mà làm bạn giường thì còn tạm chấp nhận, chứ phát triển theo kiểu lâu dài chắc cô khỏi thấy ánh mặt trời mất.
Đương nhiên, với thân phận của bọn họ thì khó mà tiến tới mối quan hệ khác.
Đổng Từ nghĩ xong, tự thấy tâm trạng thoải mái hơn, cô bỏ điện thoại xuống, tranh thủ ngủ bù cho phần tinh lực vừa tiêu hao lúc nãy thì chợt nghe tiếng gõ cửa.
Do phòng ngủ và phòng làm việc nối liền nhau, hơn nữa chỉ cách nhau một cánh cửa trong(2) nên không cần đẩy cũng thấy được đối phương.
—— Cố Diễm Sinh.
Đổng Từ ngạc nhiên: "Anh về rồi sao?"
Cố Diễm Sinh cười cười: "Ừ, mới về hồi tối, em nói chuyện với bạn à?"
Đổng Từ tỏ vẻ mệt mỏi, lén nhét điện thoại dưới gối, nói tiếp: "Ừm, em hơi mệt, ngủ trước đây."
Cố Diễm Sinh là người lịch sự, nhưng không vội đi ngay mà cầm hộp trang sức trên đầu giường đưa cho cô.
Anh ta mỉm cười nhìn Đổng Từ: "Biết em thích ngọc bích nên anh có đặt mua một miếng ngọc nguyên khối rồi tìm người phỏng chế thành trâm cài áo, em thích không."
Đổng Từ nghĩ tới cảnh người dưới gối nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ, lại còn nhắc vụ trang sức là bao nhiêu hứng thú bỗng dưng bay sạch.
Cô nhìn thoáng qua, vội nói: "Rất thích, cảm ơn."
"À còn chuyện này anh muốn nói với em..."
"Em buồn ngủ, có gì mai rồi nói sau."
Cố Diễm Sinh thấy cô có vẻ mất tập trung, đành gật đầu cười: "Được, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
*
Tối hôm sau là ngày tổ chức tiệc sinh nhật.
Lê Mẫn 'mở hàng' tới khách sạn đầu tiên, trước đó nhà họ Cố đã bao hết các tầng ở khách sạn này, các quan chức tiếng tăm đều tụ về đây, tiệc sinh nhật một tuổi biến thành lễ xã giao quy mô lớn.
Nhiều khách khứa còn tranh thủ làm quen với Lê Mẫn, nhưng chính vì có Lê Mẫn tham gia nên cái nào cần phô trương thì phô trương, cái nào không cần thiết thì phải tự chừng mực.
Điển hình là việc từ chối truyền thông, trong khi Hương Giang là một nơi màu mỡ để báo chí và các danh gia vọng tộc moi tin.
Đáng tiếc, do ngại Lê Mẫn nên mọi người đều tự giác cư xử đúng mực, dù sao thân phận của Lê Mẫn không phải hạng thường.
Lê Mẫn và các vị khách nựng mặt bảo bảo xong, cười nhìn Đổng Từ: "Cũng tại mẹ tới dự nên hại con không được lên báo."
"Không đâu, trước nay Cố thiếu phu nhân vốn có tiếng khiêm tốn mà."
"Đúng vậy, nhìn mấy cô minh tinh được gả vào nhà hào môn mà xem, ai cũng đua nhau gióng trống khua chiêng, tìm mọi cách khoe cho thiên hạ biết, ha ha ha."
"Đợi kết hôn xong chắc vỡ mộng lắm."
Đổng Từ cười xã giao, tự thấy may mắn vì Lê Mẫn đã cất công tới dự, nhờ bà mà cuộc hôn nhân lén lút của cô có thể duy trì thêm một thời gian.
Đó cũng là lý do tại sao cô lại mời Lê Mẫn giúp Cố phu nhân, giống như lời chú Ngụy từng nói, ổn định tình hình trước rồi tính tiếp.
Cô muốn ảnh hưởng từ chuyện ly hôn phải giảm xuống mức thấp nhất, và nguồn lợi lớn nhất mà cô nhận được phải là thứ kia.
Cố Diễm Sinh mặc tây trang, cổ thắt nơ đen, trông vô cùng văn nhã tuấn lãng, anh ta mỉm cười nắm tay Đổng Từ.
"Tối nay vất vả cho em rồi."
"Không có gì, à đúng rồi, nghe nói anh sắp về Cố thị nhậm chức?"
"Ừ."
"Sao đột ngột vậy, còn dự án lúc trước thì sao?"
"Hạng mục đó vẫn tiến triển tốt vì sau lưng có Bùi thị hỗ trợ, sau khi hoàn thành hạng mục, ngoài việc giúp ích cho dân thì chúng còn có giá trị thương mại."
Cố Diễm Sinh nói xong, ánh mắt ôn hòa sáng ngời, âm giọng khát khao: "May mà anh không có sơ sót gì trong việc dung hòa giữa lợi ích chung và nguồn lợi kinh tế, hy vọng vào một ngày không xa, Cố thị sẽ làm được chuyện tương tự như vậy..."
Đổng Từ biết Cố Diễm Sinh đã suy nghĩ thông suốt, tuy không phải người của Cố thị nhưng cũng mừng cho anh.
Vả lại Cố thị không nợ nần gì cô nên cô càng không có lý do để ghét Cố Diễm Sinh.
Đổng Từ sực nhớ một chuyện: "Sao không thấy cô Bạch đâu?"
Đổng Từ nhắc cô Bạch, đương nhiên là muốn ám chỉ Bạch Dung, dù sao cô ta cũng là mẹ ruột của bảo bảo.
Cố Diễm Sinh khựng người: "Bọn anh chia tay rồi."
(1) Thái Bình Sơn: tức núi Thái Bình, một ngọn núi ở Hongkong
(2) Tức cửa gắn kính chứ k bít hoàn toàn, đây là hình minh họa
Edit: Vì anh giàu nên không ngán tiền điện thoại, chỉ cần vợ anh không cho anh mọc sừng là được(◡‿◡) t cười chết =)))).