Đoạt Thê FULL


Editor – Tử Dương
***
Đêm nay, Đổng Từ mơ rất nhiều giấc mơ.
Nhiều khi tỉnh dậy lại quên mất mình vừa mơ gì, có lẽ bản thân vừa nhảy xong một điệu Tango Argentina.

Như thể mọi thứ trên thế gian này đều tan trong điệu Tango đó, như gần như xa, triền miên một thể.
Cuối cùng tất cả đều hóa thành dục vọng pha lẫn sự khiêu khích nguyên thủy nhất, vừa ngây ngô lại vừa điên cuồng, bọn họ như hai ngọn lửa chạm đỉnh vào nhau.
Cảm giác xa lạ này vui sướng đến tận xương tủy...
Ánh nắng chiều dát lên gương mặt Đổng Từ, tùy thời tùy khắc đều có thể khiến cô trở nên vô hình, thế nhưng lại chẳng địch nổi đôi mắt thuần túy mê người đó.
Cô chớp mắt thất thần, phảng phất như đang quay về căn phòng xa hoa năm đó, bốn phía đâu đâu cũng ngập trong tình triều ướt át.
Muốn ngừng mà không thể ngừng.
Đổng Từ cảm thấy đau đầu, chắc do tối qua uống nhiều quá.
Cô vọt vào phòng tắm rửa, cảm giác tỉnh táo hơn nhiều, nhìn mình qua gương lại bỗng nhiên nhớ tới quãng thời gian mười tám tuổi năm ấy.
Sáu bảy năm trôi qua, rốt cuộc đã thay đổi được những gì?
Có lẽ là sự cuồng ngạo.
Phóng túng tùy ý, tùy hứng làm bậy, vì đạt được mục đích mà không màng tới hậu quả, cảm giác đó thật sự quá thoải mái.
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng người giúp việc: "Thiếu phu nhân, cô dậy chưa, phu nhân mời cô xuống uống trà."
Danh xưng "Thiếu phu nhân" như đang âm thầm nhắc nhở Đổng Từ, cô cười giễu, bất chợt nhận ra cô vẫn là cô của ngày xưa.
Vẫn là con người trước kia.
Chỉ cần đạt được mục đích, cô không ngại lấy bản thân ra làm con cờ.
Một kẻ điên!
Đổng Từ nhớ hình như cũng từng có một người gọi cô như vậy, khàn khàn ái muội, nhưng nhiều hơn là tiếng thở dài xen lẫn sự tức giận.
Cô lắc lắc đầu, ném suy nghĩ này ra sau đầu.
Cố phu nhân gả vào hào môn ở Hương Giang nhiều năm, cách làm việc không những thay đổi, mà ngay cả thói quen sinh hoạt cũng có biến hóa, tỷ như khẩu vị.
Có lẽ do có chuyện cần nói nên bà ta không hẹn Đổng Từ ở ngoài mà bảo cô ra sân thượng.


Đầu đông ở thành phố B rất lạnh.
Cũng may hôm nay có nắng, vô tình chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Cố phu nhân khiến bà ta trông có vẻ hòa khí hơn.
Tay Cố phu nhân cầm tách trà tinh xảo, chẳng mấy khi cười nói với Đổng Từ: "Thành phố B sống theo kiểu Nhật, trà bánh theo tiêu chuẩn của Pháp, lúc trước con du học ở Anh, chắc hẳn cũng đã quen với lối sống này, nên mẹ mới dặn nhà hàng mang mấy thứ này tới.

Trà ở nhà hàng Anh Thức rất nổi tiếng, con nếm thử đi."
"Cảm ơn."
Đổng Từ đơn thuần nghĩ đây chỉ là một bữa sáng bình thường nên ăn rất từ tốn, tư thái nhìn có vẻ không câu nệ nhưng giơ tay nhấc chân vừa ưu nhã lại khéo léo, không có gì để bắt bẻ.
Cố phu nhân thở dài: "Từ khi Quỳnh Sinh xảy ra chuyện, mẹ thật sự rất muốn ôm cháu nội.

Tuy hôn nhân giữa con và Diễm Sinh phức tạp, nhưng mẹ thật lòng mong con và thằng bé có thể thỏa mãn ý nguyện của mẹ, nhất định phải đối xử tốt với con mình."
Đổng Từ chậm rãi lau vết nước trà còn vương trên khóe miệng: "Phu nhân đã có cháu nội, cho nên muốn nói gì cứ đi thẳng vào vấn đề."
Cố phu nhân xấu hổ: "Lúc nào thái độ của con với người bề trên cũng như vậy, khó trách quan hệ giữa hai cha con con lại căng thẳng đến mức này."
Đổng Từ hết muốn ăn, buông khăn tay xuống.

đứng dậy: "Tôi phải đến công ty một chuyến, xin lỗi không tiếp được."
Nhưng mới đi được vài bước, đã bị Cố Phương Phỉ ngăn cản: "Chị có xíu lễ phép nào không vậy, mẹ tôi chưa nói xong mà muốn đi liền đi sao?"
Đổng Từ bực bội, Cố phu nhân nhịn cơn tức xuống, chủ động hòa giải: "Được rồi Phỉ Phỉ, chị dâu con bề bộn nhiều việc, con bé không cố ý đâu."
Cố Phương Phỉ thấy mẹ mình chỉ biết thiên vị người ngoài, càng thêm khó chịu: "Có cái gì mà vội, dù là minh tinh đi chăng nữa thì khi gả đến nhà chúng ta rồi phải biết nghe lời chồng, ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng.

Có ai như chị, mỗi lần xuất hiện đều thành độc dược phòng vé!"
Cố phu nhân không muốn gây thêm rắc rối: "Mấy phim đó chủ yếu để lấy giải thưởng là chính, doanh thu phòng vé không cao cũng là chuyện bình thường..."
"Không phải đang làm con gái nuôi của chủ tịch Lê sao, sao không thấy mẹ chị giúp gì cho chị?"
Cố Phương Phỉ khinh thường nhìn Đổng Từ: "Cô ta một mực muốn bước chân vào nhà họ Cố chúng ta không vì mục đích khác thì cũng vì đứa bé kia!"
"Đủ rồi!"
Cố phu nhân lạnh giọng quát, bảo người hầu kéo con gái ra ngoài, lúc này mới bình tĩnh nói hết những gì muốn nói với Đổng Từ.

Đổng Từ thấy Cố phu nhân chủ động đưa Cố Phương Phỉ đi, liền biết bà ta nhất định có chuyện cần nhờ, quả nhiên...
"Ban quản sự Viện Nhân Ái chuẩn bị đề cử phó chủ tịch mới."
"Cho nên?"
"Mẹ muốn con và mẹ thường xuyên xã giao với chủ tịch Lê."
"Xin lỗi, không có hứng."
Đổng Từ từ chối thẳng thừng: "Phương Phỉ nói đúng, phòng vé điện ảnh dạo gần đây của tôi không tốt, công ty quản lý đang giúp tôi đẩy mạnh công tác tuyên truyền."
Sắc mặt Cố phu nhân trầm xuống: "Nếu là chuyện tiền bạc, mẹ có thể bồi thường."
"Không cần, tôi không thiếu tiền." Đổng Từ xoay người đi.
Tay Cố phu nhân lướt qua hạt châu trước ngực, bình tĩnh hỏi: "Vậy những bức họa của viện trưởng Đổng thì sao?"
Đổng Từ dừng chân, cô xoay người: "Tìm được rồi?"
Cố phu nhân đắc ý cười cười.
Đổng Từ cố nén cảm xúc dao động: "Tôi muốn xác nhận."
"Được."
Những bức họa nổi tiếng của nhà họ Đổng đa số đều lưu lạc bên ngoài.
Cụ cố của Đổng Từ từng là hoạ sĩ nổi danh nhưng các tác phẩm lưu truyền hậu thế lại không nhiều.

Tuy nhiên, ngoài một số bị đốt thành tro thì nhà họ Đổng vừa kịp cất giữ không ít họa tác, cho dù sau này không rõ tung tích.
Tiếc nuối lớn nhất lúc sinh thời của ông ngoại Đổng Từ chính là không thể tìm lại hết những bức tranh bị thất lạc đó, tuy giá trị không cao nhưng lại mang ý nghĩa rất lớn.
Nếu như có thể đánh đổi thứ gì đó để mang chúng về, Đổng Từ chắc chắn không do dự.
Vài ngày sau, khi chuẩn bị xong xuôi rồi cô, Cố phu nhân và Cố Phương Phỉ cùng nhau tới Viện Nhân Ái tham gia một số hoạt động nhỏ lẻ.
Khách mời của hoạt động lần này đều là thành viên của ban quản sự và người nhà, không phú cũng quý.
Điểm đến là một làng du lịch núi tuyết.
Hiện tại đang là tháng mười hai, đúng lúc vào mùa trượt tuyết, chuyện đầu tiên mà Lê Mẫn cần làm là đổi sang bộ đồ trượt tuyết chuyên dụng.
"Sân trượt này nằm ngay vĩ độ vàng của thế giới, so với nước ngoài không hề thua kém, mọi người không được bỏ qua dịp tốt này đâu đấy."

"Chủ tịch Lê vẫn nhiệt huyết như năm nào, bộ xương già của chúng tôi không theo kịp rồi."
"Ha ha, sao lại già chứ, chúng ta vẫn còn trẻ lắm, mọi người không thể như vậy được, phải làm gương cho tụi nhỏ."
Lê Mẫn mặc đồng phục trượt tuyết, tay cầm kính bảo vệ mắt, hiên ngang động viên mọi người.

Bà đã muốn đi thì những người khác đương nhiên cũng phải đi theo, chỉ là không phải ai cũng giỏi như Lê Mẫn, bọn họ không dám trượt lên vùng có độ khó cao.
Nhưng không sao, hơn phân nửa ở đây đều dẫn theo con cái, đều là những cô gái còn nhỏ tuổi.
Những cô gái sinh ra trong nhung lụa đa số đều được dạy dỗ chu đáo, được ra nước ngoài học tập, nên việc trượt tuyết, cưỡi ngựa, lướt du thuyền đều đã từng chạm tay.
Lê Mẫn điểm mặt Đổng Từ: "Con là người đầu tiên không được chạy, mẹ nghe nói kĩ thuật của con rất khá, trượt một chuyến với mẹ chắc không vấn đề gì đâu nhỉ."
Cố phu nhân cũng cười: "Đúng đó, lúc con bé còn du học cũng thường xuyên chơi mấy trò này."
Đổng Từ đương nhiên hiểu Cố phu nhân có ý gì, cô giả bộ ngại ngùng nói: "Lâu rồi không chơi, mẹ nuôi không chê con là được."
Lê Mẫn xua xua tay: "Dù sao chỉ là trò chơi, vui là chính."
Ngoài Đổng Từ còn có hai thiên kim khác thích trò này, bọn họ đi theo Lê Mẫn, đến cả Cố Phương Phỉ cũng bị kéo theo.
Trượt tuyết phân chia cấp độ, độ dốc và độ khó khác nhau hoàn toàn.
Cũng bởi vì vậy mà những chỗ bằng phẳng đều kín người, chỗ nào cao hơn thì ít hẳn đi.

Có khi liếc mắt một cái chỉ toàn thấy màu trắng, không có chấm đen(*) nào, điều này khiến những ai chơi giỏi đều hào hứng.
(*) Ngụ ý chỉ con người
Nhưng trượt tuyết không phải là bộ môn thích hợp để tán gẫu, ít nhất là khi đang trượt, không ai nói được với ai câu nào.
Đổng Từ không giống với Cố phu nhân thích nói lời ngon tiếng ngọt, cũng may buổi gặp này đơn giản, không cần thiết phải quá tâng bốc khiến người ta phản cảm.
Mắt thấy Lê Mẫn "Vèo" một cái lướt xuống, Đổng Từ cũng thư thái thả người xuống dốc, hòa vào biển tuyết mênh mông.
Đổng Từ thường xuyên chơi trò này là vì sở thích.
Mỗi khi trượt xuống đáy tuyết, tốc độ và xúc cảm mãnh liệt chạm vào nhau trong chớp mắt, nó khiến con người ta như được trải nghiệm sự tận cùng của hứng khởi.
Quả thực nghiện.
Con người là vậy, chỉ cần ngã xuống nền tuyết mềm xốp, dù là té cũng cho họ cảm giác lạc thú.
Tựa như Yun – night Speed(*) lao ra khỏi quỹ đạo, thật sảng khoái, nhưng với điều kiện là phải rơi xuống một nơi mềm như kẹo đường trên mây.
(*) Thuật ngữ chỉ trò chơi cảm giác mạnh, ngồi vào chỗ cao nhất, rồi bất chợt lao thẳng xuống.
Không phải kiêng dè, cũng không cần lo sợ.
Đổng Từ tự do rong chơi trong thế giới tuyết trắng, lướt qua cơn gió núi gào thét, xua tan khói mù.
Nhưng nơi nguy hiểm nhất luôn là nơi mà con người ta không có sự phòng bị nhất.
"Cẩn thận!"

Một tiếng gọi khẩn trương kêu lên từ xa.
Đổng Từ là tay già đời, nghe xong không quay đầu lại mà muốn thay đổi tình hình.

Dù sao cô cũng đã trượt tới sát rìa tuyết, có cây cản lại, cùng lắm thì ngã một cú thôi.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc đồ trượt tuyết màu đen lướt nhanh qua sườn dốc, chắn cô bé đang mất phương hướng lại.
Cho dù không còn nguy hiểm nhưng Đổng Từ ít nhiều gì cũng bị vạ lây, cô ngã xuống theo quán tính, mắt cá chân đau xót, hít mạnh một hơi.
"Em không sao chứ?"
"Chị không sao chứ?"
Một nam một nữ đồng thanh kêu lên, giọng nữ đương nhiên là người gây họa, giọng nam thì nghe rất quen.
Đổng Từ chống người định ngẩng đầu lên nhưng lại rơi vào vòng ôm ấm áp, cách một lớp đồ dày cộm làm nơi kiên cố cho cô dựa vào.
Bên tai là giọng nói tức giận của người đàn ông: "Tại sao em không dừng lại hoặc chuyển hướng? Cũng không kêu người khác tránh ra? Muốn giết người sao?"
Kể đến tội giết người thì lớn chuyện rồi.
Dù sao cũng chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, bị đối phương dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm như thế ai mà không run cho được: "Em, tại em sợ quá nên quên mất.

Chị Phỉ Phỉ nói nơi này ít người nên dễ chơi hơn, ai dè lại nguy hiểm..."
Cô bé không ngờ trong tình cảnh nguy hiểm như vậy lại có người lao ra chắn giúp mình, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đổng Từ biết cô bé này là con gái của phó chủ tịch Viện Nhân Ái, có nhiều lời cũng vô ích: "Không sao, còn nhỏ nên không biết cũng phải."
"Hừ, con gái ở tuổi này cái gì nên biết cũng đã biết hết rồi."
Người đàn ông buột miệng thốt ra, anh tháo kính bảo vệ mắt xuống, cẩn thận kiểm tra Đổng Từ từ trên xuống dưới, giọng khàn khàn: "Có bị thương không?"
Rốt cuộc Đổng Từ cũng rõ mặt đối phương, một nửa khuôn mặt anh tuấn dính đầy những hạt tuyết xám đen như than chì(*), một nửa còn lại bị ánh sáng phản quang, đã lạnh lùng lại còn tức giận, nhưng sâu trong đáy mắt lại cố áp chế cơn giận đó.
Diện mạo mơ hồ trong giấc mộng kia dần dần hòa làm một thể với người đàn ông trước mắt này.

Hư hư thật thật, thật thật giả giả.
Đổng Từ quay mặt đi, thở dài: "Chắc chân bị trẹo rồi."
(*) Dành cho những ai chưa biết, tuyết không thật sự có màu trắng như nhiều người vẫn nghĩ, Chính ánh sáng phản chiếu từ tuyết khiến nó nhìn như màu trắng trong khi nhiều mặt của bông tuyết phân tán ánh sáng ở nhiều hướng khác nhau, làm lan tỏa toàn bộ thang màu.

Bụi, sự ô nhiễm hay tảo nước ngọt háo lạnh có thể nhuộm tuyết thành đen, cam hay xanh.
TD: Má nó tức, rõ ràng là cái đám Cố gia này ép Đổng Từ phải nhận con riêng của Cố Diễm Sinh thành con mình mà con não rỗng Phỉ Phỉ cứ đinh ninh Đổng Từ ham giàu nên mới tìm cách chui vào nhà nó thứ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận