“Xin lỗi, bọn tôi đi nhầm phòng.
Giờ tôi và bạn sẽ rời đi ngay nên anh làm ơn buông tay ra đi.” Hạ Đình là người lên tiếng trước và cũng lấy lại được sự bình tĩnh trước Lạc Mai.
Cô vung tay muốn đẩy người đàn ông kia ra nhưng anh ta lại khỏe hơn nhiều, dù cô có cố thế nào thì anh ta cũng giống như bã kẹo cao su vậy, bám dính không chịu buông tha.
“Làm gì mà đi vội thế, chúng ta mới gặp nhau thôi mà.
Hai em hãy ở lại nói chuyện với các anh đi.” Tên đó vừa nói vừa đưa tay ra muốn chạm vào mặt Hạ Đình nhưng bị cô tránh.
Thấy thế hắn càng tỏ ra hứng thú hơn, quay lại cười dê vài tiếng với đám bạn của mình rồi lại mạnh tay kéo Hạ Đình về phía hắn.
“Hai cô em là những người sai trước khi tự tiện xông vào đây, giờ chỉ nói một câu xin lỗi rồi rời đi thì lời cho các em và thiệt thòi cho bọn anh quá.
Chi bằng các em ở lại đây uống với bọn anh mấy ly đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Có thế mới là phải phép và hợp với lẽ thường chứ.”
Hắn nói rồi cùng với mấy tên bạn đằng sau cười như được mùa.
Một tên trong số đó đi tới tóm lấy Lạc Mai, mỗi tên một người kéo hai người đi đến ngồi vào giữa đám người đó.
“Anh đừng quá đáng, bọn tôi đi nhầm phòng và đã xin lỗi rồi, anh có quyền gì mà ép bọn tôi ở lại đây?” Hạ Đình không phản kháng mà trái lại khá bình tĩnh đi đến chỗ ngồi, cô biết mình và Lạc Mai thân cô thế cô giữa đám người này nên nếu làm ầm lên thì chỉ có hai người chịu thiệt.
Sẽ chẳng có ai bênh bọn họ đâu, những người thuê được căn phòng Vip này thì đâu phải thường, cách cư xử cũng đặc sệt kiểu cách của đám công tử nhà giàu.
Giờ chỉ còn cách chịu đựng và âm thầm tìm đường trốn thôi.
“Này em gái, đừng có giận dỗi thế chứ.
Anh nào có ép buộc gì em đâu, chẳng qua thấy hai em đáng yêu quá nên mới muốn nói chuyện một chút thôi mà.
Nào đến đây, ngồi xuống để các anh xem nào.”
Tên đó nói rồi cùng với bạn mình ép Hạ Đình và Lạc Mai ngồi xuống.
Xung quanh cũng vì thế mà ồn ào hẳn lên, tiếng cười nói, tiếng huýt sáo át cả tiếng nhạc.
Lợi dụng sự hỗn loạn đó, Hạ Đình âm thầm quan sát xung quanh.
Cả căn phòng mờ mờ ảo ảo, trên bàn thì la liệt toàn rượu và tàn thuốc, nhìn qua đã thấy hỗn loạn và trác táng rồi.
Trong phòng có khoảng chục người, cả nam lẫn nữa.
Mấy cô gái thì ăn mặc khá mát mẻ, cô nào cũng ngồi nép vào lòng của một anh chàng nào đó.
Hạ Đình đoán họ là nhân viên của quán này, bởi có cảnh cô này đổi chỗ cho cô kia sau khi vừa mới hôn xong anh chàng ngồi cạnh mình, và khi đến chỗ mới lại tiếp tục có những hành động thân mật.
Mấy tên đang cười đùa và trêu bọn họ gần như chẳng có gì đặc biệt, đều là dạng công tử da trắng mặt trơn, đầu tóc bóng lộn.
Ở cái chốn ồn ào này Hạ Đình cũng chẳng mong gặp được người tử tế.
Khi cô thu ánh mắt về thì chợt phát hiện ở phía xa hơn chỗ góc tối còn có người đang ngồi, không chỉ một mà có đến tận ba người, người đàn ông kia đang trái ôm phải ấp hai cô gái xinh đẹp.
Cô có thể hình dung được dáng người họ chứ không nhìn rõ được mặt mũi ra sao vì tối quá, với lại chỗ họ cũng cách xa và gần như tách biệt hẳn với căn phòng ồn ào này.
Từ đầu đến giờ hình như chỉ có chỗ đó là yên lặng khi Hạ Đình và Lạc Mai xuất hiện.
Hạ Đình có cảm giác người đàn ông kia không giống những tên khác trong này vì tuy chỉ nhìn thấy bóng dáng anh một cách mơ hồ cô vẫn thấy nó có gì đó khác hẳn.
Cái cảm giác ấy kì lạ lắm, cô chẳng nói rõ được nó là gì.
Rõ là đến chỗ này và còn gọi hai cô tiếp viên đến thì mục đích chỉ có làm ra mấy hành động mờ ám thôi nhưng tại sao anh ta lại có dáng vẻ giống bậc bề trên thế nhỉ.
Nhìn cái kiểu ngồi vắt chân và giang hai tay vắt lên thành ghế với để cho hai cô gái kia xun xoe lấy lòng thì thấy rõ anh ta kiêu ngạo đến nhường nào.
Chắn hẳn người này có thân phận đặc biệt hơn hẳn những tên kia nên mới có phong thái như vậy.
Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Hạ Đình cũng chỉ nhìn thoáng qua chỗ tối đó chứ không để tâm lắm.
Dù cho người ngồi đó là ai cũng chẳng liên quan đến cô, giờ điều quan trọng là phải nghĩ cách rời khỏi đây đã.
Nhìn qua căn phòng, cô dần hiểu được tình tình rồi.
Chắc đây là một bữa tiệc thác loạn của đám nhà giàu, trên phim vẫn hay có mấy cảnh thế này.
Cô cũng nghe anh mình nói khá nhiều về các tay như tên ban nãy, anh ấy toàn bảo cô phải tránh xa loại người ấy ra.
Trước Hạ Đình gần như chẳng để ý đến mấy lời dặn dò ấy, cô chỉ cảm thấy anh cằn nhằn nhiều quá.
Giờ cô mới biết mình sai rồi, anh ấy nói gì cũng đúng hết.
“Em gái xinh đẹp ơi, đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Ôi dồi, tại sao nhìn em suy nghĩ thôi mà cũng đẹp thế nhỉ? Giờ anh bắt đầu cảm thấy việc chúng ta gặp nhau ở chỗ này là duyên phận rồi đấy, em gái có nghĩ thế không?” Tên ban nãy ép Hạ Đình ngồi cạnh hắn giờ đang nhìn cô như hổ đói, thấy cô lơ đãng nên nảy sinh ý đồ xấu, định mò mẫm tay chân sờ mó linh tinh.
Khi cảm thấy trên đùi mình có tay người, Hạ Đình vội hất bàn tay ấy ra.
Sau cô lại cầm cốc nước trên bàn hất thẳng vào người tên đó.
“Anh định làm gì? Muốn ức hiếp tôi à? Việc anh giữ bọn tôi ở đây đã là phạm pháp cộng thêm hành động vừa rồi nữa thì tôi có thể kiện anh rồi đấy.
Đừng có ép người quá đáng.”
Hành động tạt nước của Hạ Đình làm cho mọi người trong phòng đều trở nên im lặng, nó cũng thu hút sự chú ý của người đang ngồi trong góc tối kia.
Người đó nheo mắt lại nhìn về phía Hạ Đình, lần đầu tiên kể từ lúc cô vào trong căn phòng này, vẻ mặt vốn lạnh nhạt cũng dần có chút cảm xúc.
Lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô thì ánh mắt cũng chẳng rời đi được nữa, không phải vì ham mê vẻ đẹp hay gì mà chỉ đơn giản là muốn xem kịch thôi.
Chút ồn ào này xem như ra gia vị cho một buổi tối nhạt nhẽo đi.
“Anh Nam, anh có muốn uống...”
Cô gái bên cạnh đưa ly rượu lên muốn phục vụ khách nhưng được nửa chừng thì bị từ chối.
Người đàn ông kia chặn tay cô ta lại, sau đó ngồi khoanh tay và nhìn chằm chằm về phía Hạ Đình.
Hai cô gái thấy vậy cũng không dám làm phiền, biết thân biết phận ngồi im không nói năng gì nữa.
Ở phía kia, sau khi Hạ Đình tạt cốc nước vào mặt tên sờ đùi cô thì định nhân lúc hỗn loạn cùng Lạc Mai chạy ra ngoài.
Cô cầm lấy tay cô ấy kéo đi, nhưng chỉ sau vài bước đã bị giật ngược trở lại.
Quay đầu nhìn mới thấy Lạc Mai đã bị một tên khác khống chế, đang nhìn cô rưng rưng như muốn khóc.
Cô ấy vốn là người nhát gan, bình thường chỉ được cái mồm thôi chứ thật ra nhát hơn Hạ Đình nhiều.
Giờ chắc Lạc Mai đang sợ lắm, nhìn cái cách cô ấy co rúm ró người lại là biết.
“Em gái định đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà, em nhìn xem em đã làm gì bạn anh đi.” Tên đang giữ Lạc Mai cười cười nói, sau lại lên tiếng giục giã tên đứng chắn trước mặt Hạ Đình.
“Này, mày bị gái làm nhục mà chỉ biết đứng đực mặt ra thôi à? Mày không thấy em gái này mới định trốn đi hay sao? Lần này mà mày không giải quyết được êm đẹp thì tao khinh đấy.
Tao không có anh em bạn bè gì với một thằng bị gái bắt nạt đâu.”.