Đoạt Tướng

CHƯƠNG 20

“Trong lòng của ngươi chỉ biết đến Phượng Quân thì còn trở về nơi này làm gì? Sao không dứt khoát ở lại bên cạnh y đi?” Phượng Lăng tức giận vừa nói vừa đẩy Lý Toàn lùi ra phía cửa.

 

“Thần, thần, thần…” Lý Toàn còn không biết mình chọc vào lão hổ này lúc nào, hắn chỉ có thể đứng đó chịu trận.

“Thần cái gì mà thần! Dù sao thì trong lòng ngươi hoàn toàn không có ta! Trong tâm của ngươi có phụ hoàng, có hoàng huynh, chính là không có ta!”

“Thần nào dám!” Lý Toàn oan uổng hô to.

Phượng Lăng căm giận chỉ trích: “Ngươi có cái gì mà không dám, những lời ta nói với ngươi đều là gió thoảng bên tai, ta muốn ngươi đừng tìm hoàng huynh, ngươi không chịu, ta muốn lưu lại cùng ngươi, ngươi cũng không chịu, vì cái gì ta lại phải nghe lời ngươi chứ? Ngươi muốn làm cái gì hả? Bất quá chỉ là một tên tiểu tướng, lại dám vung tay múa chân đối với ta?”

Thấy y tức giận không nhẹ, Lý Toàn lập tức quỳ gối trước mặt hắn, nói: “Thần cũng là vì an nguy của ngài…”

“Câm miệng!” Phượng Lăng lớn tiếng quát, vươn một ngón tay run rẩy chỉ về phía Lý Toàn: “Ngươi rõ ràng không để ta trong mắt, bởi vì ta không có bản lãnh của hoàng huynh, cho nên ngươi cũng không thích ta làm chủ tử của ngươi. Ở lại hầu hạ bên cạnh ta, hẳn là trong lòng của ngươi cũng rất tức giận đi? Cũng mặc kệ như thế nào, hôm nay ta nhất định phải chém đầu ngươi, ngươi phản kháng được sao?”

Lý Toàn chấn động, nâng đầu nhìn về phía Phượng Lăng, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, lập tức chậm rãi cúi xuống, trầm mặc gằn nhẹ từng chữ, “Thần không dám, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.”

Vừa nghe thấy ngữ khí trầm trọng của gã, Phượng Lăng mới ý thức được những lời mình nói trong lúc tức giận, song lúc này muốn y rút lại những lời nói của mình, chẳng phải là tự hạ thấp bản thân hay sao? Nhưng y cũng không thật sự muốn lấy đầu của Lý Toàn a!

Chưa bao giờ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Phượng Lăng một chút chủ ý cũng không có, y có chút hối hận mà nhìn Lý Toàn, nhưng lại thấy Lý Toàn bày ra bộ dạng quật cường coi thường cái chết, càng lúc y càng cảm thấy bẽ mặt, nhưng sao có thể vì vậy mà hạ mình nhận sai được chứ, suy cho cùng cũng không thể bảo y đường đường là một hoàng tử mà mất mặt nhận sai trước được a!

“Ngươi, ngươi biết như thế là được rồi, ta muốn lấy tính mạng của ngươi, có thể nói là dễ như trở bàn tay!” Phượng Lăng ngạo mạn hất cằm mà phô trương thanh thế, rồi lại nhịn không được mà len lén quan sát phản ứng của Lý Toàn.

Sau khi Lý Toàn nghe Phượng Lăng nói, tâm trạng của hắn lại càng trầm mặc, nói cho cùng thì trong mắt Phượng Lăng, hắn bất quá cũng chỉ là một nô tài không hơn không kém mà thôi.

Nguyên lai hắn vẫn tưởng rằng, những lần cùng sinh cùng tử trước đây có thể khiến cho quan hệ giữa hai người bọn họ vững vàng hơn một chút, chính hắn đã từng thề rằng sẽ ở bên cạnh Phượng Lăng cả đời, không nghĩ tới Phượng Lăng có thể dễ dàng nảy ra ý niệm giết hắn trong đầu như vậy, trái tim của hắn làm sao có thể không nguội lạnh?

Song, dù là như vậy thì gã cũng không hề có bất cứ oán giận gì, chỉ không ngờ gã lại không có một chút giá trị nào trong mắt Phượng Lăng, không phải là chết trên chiến trường khi bảo vệ quốc gia, mà lại chết vì tội danh làm tam hoàng tử tức giận.

Thấy gã không có phản ứng, Phượng Lăng vừa vội vàng, mấp máy môi, rồi lại không thể nào lên tiếng, chẳng lẽ y lại còn phải nhận lỗi với đối phương hay sao?

Không được, không được, y lắc lắc đầu, tựa như muốn vứt bỏ những ý nghĩ không phù hợp đi.

“Ta nói cho ngươi, thật muốn chọc giận ta…” Chần chờ rồi lại không dám nói ra những lời quá mức nghiêm trọng, Phượng Lăng cân nhắc một hồi rồi mới nói tiếp, “Kết quả ngươi không thể vãn hồi được đâu.”

Lý Toàn giương mắt nhìn y một chút,  lại gục đầu xuống, đối với uy hiếp của Phượng Lăng, hắn vẫn không chút động tĩnh gì.

“Ngươi rốt cuộc có nghe hay không?” Phượng Lăng duỗi chân, làm bộ như muốn đá Lý Toàn, trên thực tế, khi y đến gần Lý Toàn, y chỉ dùng hài nhẹ nhàng cọ xát qua mà thôi.

“Thần nghe được.” Lý Toàn gượng gạo trả lời.

“Vậy còn chưa chịu xin lỗi ta hay sao.” Phượng Lăng nghĩ thầm, chỉ cần Lý Toàn chịu mở miệng lấy lòng y, sau này y sẽ tận lực không phát giận với Lý Toàn, lại càng không động một chút là nói muốn mạng của gã.

Rõ ràng chỉ cần nhún nhường một chút thì có thể xong việc, thế nhưng cũng không biết tại sao Lý Toàn cứ ngốc lăng ở đó mà không nói được lời nào.

“Này!” Phượng Lăng nhịn không được lại đá đá gã.

Lý Toàn cũng không nghĩ muốn căng thẳng với Phượng Lăng, dù sao thì hắn cũng lớn tuổi hơn, huống chi Phượng Lăng còn là chủ tử của hắn, nhưng vừa nghĩ đến y vô tình mở miệng nói muốn mạng của mình dễ dàng như vậy, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác khó chịu, giờ phút này hắn thực không muốn để ý đến y nữa.

Lúc này Phượng Lăng cũng phát hiện ra Lý Toàn thực sự đang tức giận, mặc dù những lời vừa rồi y nói có chút tàn nhẫn, thế nhưng nói gì thì y cũng hoàn toàn có tư cách phát hỏa với Lý Toàn, đây cũng không phải là lần đầu tiên, tại sao lần này Lý Toàn lại để ý như vậy?

Y bất quá chỉ nói một chút mà thôi, làm sao lại thực sự muốn giết gã cơ chứ? Nếu muốn hạ thủ thì y hao hết tâm sức, vứt bỏ cả tự tôn của mình để cứu gã làm gì?

Đáng ghét, cái tên đầu gỗ này sao lại không chịu hiểu dụng tâm của y một chút chứ!

Phượng Lăng tức giận đến khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, Lý Toàn lại không chịu nhìn đến y, nghĩ đến quan hệ của hai người vừa tốt đẹp lên được một chút lại vì một câu nói trong lúc vô tâm của y mà phá hỏng tất cả, trong lòng y cảm thấy vô cùng đau xót, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống.

Mới đầu, y còn chưa phát hiện ra mình đang khóc, thẳng đến khi nước mắt rơi xuống bàn tay thì mới giật mình một cái, lập tức không để ý đến mặt mũi mà khóc hô trước mặt Lý Toàn: “Đều tại ngươi! Đều là tại ngươi! Ngươi xem, ta khóc đến thế này rồi mà ngươi cũng không thèm để tâm!”

Lý Toàn bị hình ảnh trước mặt làm cho hoảng sợ, sao tam hoàng tử mới vừa rồi còn tức giận phát tiết như vậy, mà giờ lại khóc đến thê thảm như thế chứ?

Thấy thế, gã không đành lòng, tức giận gì đó đều tan thành mây khói trong nháy mắt.

“Được rồi, được rồi, vốn là lỗi của thần, đều là lỗi của thần.” Lý Toàn luống cuống tay chân mà thấm đi nước mắt trên khuôn mặt đẫm lệ của Phượng Lăng.

“Đương nhiên là lỗi của ngươi!” Phượng Lăng được voi đòi tiên nói.

“Hảo hảo hảo, vậy ngài muốn xử trí thần như thế nào? Muốn giết hay muốn lăng trì cũng tùy ngài.”

Phượng Lăng nước mắt lưng tròng vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nghe Lý Toàn hỏi ý kiến, khiến y tức giận mà nói: “Ai nói muốn giết ngươi?”

“Này không phải ngài vừa nói sao?” Lý Toàn cũng sắp bị sự thay đổi thất thường của Phượng Lăng làm cho hồ đồ rồi.

“Đó chỉ là nói cho hả giận, ngươi có hiểu không hả? Ta làm sao lại muốn giết ngươi…” Dưới tình thế cấp bách, Phượng Lăng không nghĩ ngợi gì mà nói ra sự thật, mặc dù bộ dáng kinh ngạc của Lý Toàn khiến y xấu hổ đến không chịu được.

Nghe y nói như thế, Lý Toàn hiểu ra nguyên do nên cảm thấy vô cùng thư thái, nghĩ đến chính mình lại vì việc như thế này mà to gan giận dỗi với hoàng tử, quả nhiên là quá ngu ngốc.

“Là thần sai lầm rồi, là thần hiểu lầm ý của ngài.” Lý Toàn thành thật nói.

“Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy hả, nếu bản hoàng tử thật sự muốn lấy mạng của ngươi, thì khi bị bọn sơn tặc đó bắt đi, ta cần gì phải phí công đi cứu ngươi như vậy? Sớm biết thế này, ta nên bỏ mặc ngươi máu chảy thành sông, không cần đợi đến lúc ngươi gây chuyện làm ta không hài lòng.” Phượng Lăng không khóc nữa, lập tức đổi thái độ, ngạo mạn nói.

Hiểu được Phượng Lăng chỉ là người ăn nói chua ngoa, nhưng lại hay mềm lòng, Lý Toàn cũng không thèm để tâm đến lời nói của y.

“Lý Toàn, ngươi thành thật thú nhận đi, có phải ngươi cảm thấy ta kém cỏi hơn hoàng huynh đúng không?” Phượng Lăng khẩu khí không được tự nhiên hỏi.

Lý Toàn lộ ra thần sắc bối rối.

“Ngươi có nói hay không!” Phượng Lăng liên tục dồn ép.

“Ngài cần gì phải so sánh với đại hoàng tử? Ngài là ngài, đại hoàng tử là đại hoàng tử, mỗi người đều có một sở trường riêng.” Lý Toàn không muốn nói nhiều, dè dặt bản thân lại làm cho Phượng Lăng không hài lòng.

“Ta càng không muốn so sánh với y, thế nhưng ai bảo cái gì y cũng tranh với ta, lại còn lần nào cũng mắng ta, ta không phục!” Phượng Lăng oán hận nói.

“Đại hoàng tử thân là trưởng tử, vai gánh trách nhiệm nặng nề, nếu không gương mẫu thì làm sao có thể phục chúng?” Lý Toàn tận tình khuyên bảo.

“Thì tính sao? Cũng không phải tại phụ hoàng bất công, nếu phụ hoàng có chút tín nhiệm đối với ta, ta cũng có thể biểu hiện rất khá mà.” Phượng Lăng vẻ mặt ủy khuất, thuận tiện chỉ trích Lý Toàn mà nói, “Ngươi cũng vậy, ngươi vốn là thích hoàng huynh hơn ta, đối với tam hoàng tử như ta, bất quá cũng chỉ là biểu hiện ngoài mặt cho có lệ thôi.”

“Thần tuyệt không bao giờ có ý nghĩ này.” Lý Toàn cảm thấy y thật sự là suy nghĩ quá nhiều, chính mình được y cứu, cảm kích còn không kịp, làm sao lại dám có ý nghĩ bất kính đối với y? Chỉ là nói thật, Phượng Lăng dù sao vẫn còn trẻ, không đủ chững chạc, trong thâm tâm của gã, Phượng Lăng giống đệ đệ của gã hơn là một hoàng tử.

Chỉ có điều, ý nghĩ phạm thượng như vậy làm sao gã có thể nói ra.

“Tuyệt không có ý nghĩ này? Vậy ngươi nói đi, nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi tình nguyện đi theo ta hay là hoàng huynh?” Lời vừa ra khỏi miệng, Phượng Lăng lại có chút hối hận, vốn là muốn làm cho Lý Toàn tự động tự giác đi theo y, sao nháo một trận lại thành ra mình mở miệng cầu xin gã ở lại bên cạnh mình thế này.

Tại sao mỗi khi đụng tới việc liên quan tới Lý Toàn là y lại rối loạn? Bình thường y tuyệt đối không làm những việc có hại cho bản thân mình, nhưng vì Lý Toàn, lại cam chịu để cho bọn sơn tặc kia khinh bạc, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy vô cùng quái dị…

Chờ một chút! Tình huống này sao lại… càng nghĩ càng thấy giống như là hắn đã… thích Lý Toàn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui