Đoạt Tướng

CHƯƠNG 22

Hành lễ với phụ hoàng xong, y liền chuyển sang phía Phượng Quân, quan tâm hỏi: “Thương thế của hoàng huynh đã tốt lên chưa?”

 


“Cảm ơn tam đệ quan tâm, sau khi hồi cung tĩnh dưỡng, vết thương của ta cũng tốt lên nhiều rồi.” Phượng Quân thản nhiên nói.

Hai huynh đệ bọn họ vốn từ trước đã không thân thiết, nên khi hàn huyên cũng không có gì nhiều để nói.


Phượng Lăng đảo mắt, lúc này mới giả vờ như vừa phát hiện ra người khác, làm ra dáng vẻ bất ngờ nói: “Đây không phải là Lý tướng quân sao?”

“Bái kiến Tam hoàng tử!” Lý Toàn ôm quyền hành lễ nói.

Phượng Lăng tự tiếu phi tiếu, nói: “Không nghĩ tới bên chỗ của hoàng huynh lại náo nhiệt như thế.”


Phượng Vũ ra hiệu cho y ngồi xuống, “Là trẫm gọi Lý Toàn tới, thương thế của Quân nhi còn chưa hồi phục, có Lý Toàn bảo hộ ở đây sẽ khiến trẫm yên tâm hơn.”

Phượng Vũ làm sao không biết hai nhi tử của mình không hòa thuận với nhau, lần này Phượng Lăng đến đây, dĩ nhiên cũng không phải là do thật sự quan tâm tới thương thế của Phượng Quân, cung đình nội đấu khó lòng phòng bị, bởi vậy y mới ra lệnh cho Lý Toàn ngày đêm canh giữ tại đây.


Cung nhân dâng trà lên, Phượng Lăng bưng lên nhấm nháp rồi nói: “Đúng vậy, Lý Toàn làm việc rất tỉ mỉ, khi nhi thần ở ngoài cung, cũng được hắn chăm sóc rất cẩn thận.”

Hiếm khi được nhàn rỗi như vậy, phụ tử ba người liền ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Phượng Lăng vốn không có tâm tư nói chuyện, tâm trí đều hướng về phía Lý Toàn, ánh mắt nóng bỏng của y như đang muốn nói điều gì đó, thế nhưng Lý Toàn tâm địa chất phác lại hoàn toàn không hiểu ẩn ý của y.

(Tiểu Hắc: cái này mà là chất phác á, cái này gọi là đồ đầu đất á, trời ơi, ta điên tiết bợn Toàn này quá rồi đấy nhá >”<   Tiểu Thiên: còn ta thấy bạn Lăng Lăng chỉ đang hận rèn sắt không thành thép a)   “Lăng nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”   Thanh âm uy nghiêm của Phượng Vũ vang lên khiến Phượng Lăng đang không yên lòng càng thêm hoảng sợ.   “Lăng nhi, việc trẫm vừa nói, ngươi không nghe rõ sao?”   “Nhi thần. . .” Phượng Lăng ngập ngừng, y làm sao có thể nói bản thân vừa mới thất thần chứ? Đó là tội khi quân a!   “Hôm nay ta thấy thần sắc của ngươi rất kỳ lạ, có phải thân thể không khỏe không?” Phượng Vũ ân cần hỏi.   Phượng Lăng vội vàng giải thích: “Cũng không biết tại sao, gần đây ban đêm nhi thần không ngủ yên được, thường xuyên gặp ác mộng rồi bừng tỉnh.”   Mấy ngày nay không nhìn thấy Lý Toàn, thật sự y không có ngày nào ngủ ngon, ban đêm thường xuyên vừa nghĩ tới Lý Toàn vừa tức giận với chính bản thân mình, có đôi khi cứ như vậy mà thức trắng tới sáng.   “Có cần gọi thái y không?” Phượng Vũ có chút lo lắng.   “Không cần đâu, nhi thần chỉ là bệnh nhẹ, không quan trọng, qua một thời gian là tốt thôi.” Khiêm tốn mà nói với Phượng Vũ, thế nhưng Phượng Lăng cũng không quên dùng ánh mắt đắc ý mà nhìn Phượng Quân một cái.   Bị thương thì có gì hay ho chứ, ta bất quá chỉ có chút không thoải mái, phụ hoàng đã đau lòng đến như vậy a.   Nghĩ đến đây Phượng Lăng cảm thấy có chút dễ chịu hơn, tâm tình buồn bực cũng tốt lên một chút.   Phượng Vũ kiên trì nói: “Lát nữa cứ để ngự y bắt mạch rồi khai dược cho ngươi đi, thân thể cũng cần điều dưỡng cho tốt, khoảng thời gian trước ngươi xuất cung đi tìm kiếm Quân nhi hẳn là cũng chịu không ít vất vả.”   Phượng Quân nói: ” Đúng vậy, ta cũng nghe phụ hoàng và Lý Toàn nói về chuyện đó, khổ cực cho tam đệ quá.”   Phượng Lăng lộ ra bộ dạng vui mừng: “Không có gì, chỉ cần hoàng huynh bình an trở về là tốt rồi.”   “Thôi, Lăng nhi, ngươi nên về cung nghỉ ngơi trước đi, phụ hoàng sẽ lệnh cho ngự trù phòng làm cháo yến rồi mang sang cho ngươi sau.” Phượng Vũ nghiêm nghị nhưng cũng không mất đi sự từ ái lên tiếng.   “Nhi thần tuân chỉ.” Phượng Lăng ngoan ngoãn đồng ý, sự quan tâm của Phượng Vũ quả thật khiến y vui mừng từ tận đáy lòng, thế nhưng mục đích khi tới đây của y lại chưa đạt được, khiến tâm lý y không khỏi có chút mất mát.   Tình huống lúc này, nếu y mở miệng nói muốn Lý Toàn đưa mình hồi cung, tựa hồ có chút không thích hợp. Kỳ thật, y chỉ muốn Lý Toàn đi theo trò chuyện với mình một chút mà thôi.   Ôi, thân tại hoàng cung, mỗi tiếng nói cử chỉ đều phải hết sức cẩn thận, làm sao có thể tùy ý tự tại như ở ngoài được.   Chậm rãi đứng lên, Phượng Lăng hành lễ rồi nói: “Nhi thần cáo lui.”   Cước bộ chầm chậm, có chút lưu luyến mà đi ra cửa, trong lòng muốn quay lại nhìn Lý Toàn một cái, nhưng cuối cùng lại sợ người khác phát hiện ra mà tiếp tục đi thẳng.   “Chờ một chút.” Đột nhiên, Phượng Vũ gọi y lại rồi nói, “Để Lý Toàn đưa ngươi về cung.”   Trong lòng Phượng Lăng lúc này vô cùng vui vẻ, cúi đầu mừng thầm, nhẹ giọng nói: “Dạ!”   Sau đó, y liền cùng Lý Toàn về tẩm cung của mình.   Đi vào trong tẩm cung, Phượng Lăng không khỏi cảm thán, về địa bàn của mình thật là thoải mái a.   Y đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, đóng cửa lại, chỉ để một mình Lý Toàn đứng mặt đối mặt với y.   “Tam hoàng tử, ngài đây là?” Lý Toàn nghi hoặc hỏi, vốn là đã đưa người về tới nơi, gã nên quay về chỗ đại hoàng tử phục mệnh, nhưng vừa vào cửa, Phượng Lăng lại không cho gã có cơ hội mở miệng nói chuyện.   “Lý Toàn lớn mật, ngươi còn chưa biết tội sao?” Phượng Lăng đột nhiên tức giận quát lên.   Lý Toàn vội vàng nói: “Thần ngu dốt, thỉnh tam hoàng tử nói rõ hơn.”   “Hảo, hảo, đã phạm phải đại tội như vậy rồi, ngươi còn dám giả bộ không biết?” Phượng Lăng đi tới trước mặt hắn, làm ra vẻ tức giận mà nói.   “Thần. . . Thần thật sự không biết.” Cái này thì Lý Toàn nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được.   Gã lại đắc tội Phượng Lăng khi nào vậy? Khi quay lại hoàng cung, gã ngày đêm canh gác tại tẩm cung của Phượng Quân, ngay cả gặp mặt Phượng Lăng cũng không có, làm sao lại chọc tới y rồi?   Bất quá, từ ngày hồi cung, đây cũng là lần đầu tiên hai người có cơ hội chạm mặt nói chuyện với nhau.   “Đã rất lâu ngươi không tiến cung vấn an ta, cái này còn không phải là trọng tội sao?” Phượng Lăng thản nhiên nói.   Lý Toàn trợn mắt há mồm, này… phạm thượng mà nói một câu thành thật thì, Phượng Lăng rõ ràng là đang bịa đặt a…   “Ngài không có triệu kiến, thần sao có thể tùy tiện đến bái kiến được?” Lý Toàn không biết nên khóc hay cười mà trả lời.   Phượng Lăng vừa nghĩ, hình như cũng đúng, nhưng muốn y nói lý với Lý Toàn, cái này là tuyệt đối không có khả năng, mặc dù y đã sai, nhưng y vẫn không muốn thừa nhận.   “Ngươi không đến đây thì làm sao mà biết là ta không muốn triệu kiến ngươi?”   “Này. . .” Lúc này Lý Toàn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Phượng Lăng trong lòng cười thầm trên nỗi đau của kẻ khác, tâm tình y lúc này thật vui vẻ, ngồi xuống ghế rồi nói: “Ngươi được canh giữ tại tẩm cung của hoàng huynh, trong lòng hẳn là rất vui vẻ đi?”   “Thần chỉ tuân lệnh mà làm việc, nào dám nói đến chuyện vui hay không vui.”   Thẳng thắn mà nói, nếu bàn đến chuyện vui mừng, tâm tình của Lý Toàn lúc này mới thật sự được gọi là vui mừng. Mặc dù cùng ở trong hoàng cung, nhưng gã lại thân mang trọng trách nên không tiện đến tẩm cung của Phượng Lăng, nay lại có cơ hội như thế này, dĩ nhiên là khiến gã cao hứng không nói nên lời rồi.   “Ta thấy ngươi là đang mừng thầm trong lòng, ngươi không phải đã kính ngưỡng hoàng huynh ta từ lâu rồi sao? Nay có cơ hội tốt như vậy, ngươi cũng đừng quên, phải hảo hảo thể hiện bản thân, để cho hoàng huynh ta giữ ngươi bên người làm trợ thủ đắc lực của y.”   Lý Toàn lại đem lời nói của y trở thành mệnh lệnh, liền nói: “Thần nhất định sẽ hảo hảo biểu hiện.”   Phượng Lăng vốn muốn dò xét Lý Toàn, nhưng vừa nghe gã nói như thế, liền không tự chủ được mà cảm thấy chua xót trong lòng.   Nói không chừng trong lúc y tâm tâm niệm niệm Lý Toàn, thì Lý Toàn đã sớm quên mất y rồi, chỉ chăm chú đi lấy lòng Phượng Quân, mà y còn si ngốc tại chỗ này, chìm đắm vào loại tình cảm ngu ngốc không nên có.   Chẳng lẽ lần đầu tiên trong đời y thật lòng thích một người, nhưng chỉ có thể đổi lại kết quả bi thảm thế này sao?   Không được, y mặc kệ! Y thích Lý Toàn, Lý Toàn cũng phải thích y!   Có lẽ, y nên thẳng thắn nói cho Lý Toàn biết tâm ý của mình, mặc dù chính mình thường xuyên phát giận với gã, thái độ có chút ác liệt, nhưng kỳ thật chính mình vốn là thích y nha…   Vừa nghĩ đến muốn liều chết đem những chuyện này cho tên đầu gỗ Lý Toàn nghe, Phượng Lăng đã thấy xấu hổ mà mặt đỏ bừng bừng.   “Này, Lý Toàn, ta hỏi ngươi, ngươi thích người như thế nào?” Nói trực tiếp, y không nói nên lời, không thể làm gì khác hơn là nói bóng nói gió trước.   “Hả?” Lý Toàn kinh ngạc nhìn y.   “Nghe không hiểu ta nói gì hay sao?” Phượng Lăng nhíu mày, làm bộ như sắp tức giận mà hỏi.   “Không phải, chỉ là thần không ngờ ngài sẽ hỏi tới vấn đề này.” Lý Toàn thành thật trả lời.   Phượng Lăng làm bộ thờ ơ không để ý mà nói, “Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngươi cũng nói cho ta nghe một chút đi, dù sao ta cũng đang nhàn rỗi, muốn nghe một chút xem như giải buồn.”   Nghe vậy, tâm tình của Lý Toàn có chút phức tạp, nhưng lại không thể không nói.   “Uh. . . Thần thích người tính tình dịu dàng một chút, bộ dáng không cần quá xinh đẹp, nhưng đặc biệt phải hiếu thuận với phụ mẫu, chỉ như vậy là đủ rồi.” Bắt chước lời những người khác mà nói ra, Lý Toàn cũng có chút ngại ngùng.   Phượng Lăng so sánh bản thân mình với những lời gã nói, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn.   {Tác giả: Hãn!!! Tội nghiệp bé tiểu Lăng Lăng}     


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận