Đoạt Tướng

CHƯƠNG 24

Phượng Lăng thương tâm quá độ nên kết quả đã thật sự ngã bệnh, thái y nói y bị  nhiễm phong hàn, chỉ cần điều dưỡng tốt sẽ không có trở ngại gì, nhưng Phượng Lăng lại liên tiếp nằm mấy ngày liền, dáng vẻ ốm yếu suy nhược, cả ngày rầu rĩ không vui.

 

Phượng Vũ biết chuyện vội đích thân tới thăm y, ân cần hỏi han, Phượng Lăng mặc dù thụ sủng nhược kinh mà cười theo, nhưng tâm lý vẫn chưa thực sự thoải mái.

Y thường xuyên ngồi ở đầu giường, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, khi cung nữ tới dâng thuốc hay dược thiện, y cũng chỉ nhấp qua một chút, chỉ có vài ngày mà người y đã gầy đi một vòng rồi.

Y trở nên rất an tĩnh, ngày thường nếu hạ nhân trong cung có phạm sai lầm trước mặt y thì chắc chắn sẽ bị y răn dạy ra trò một phen, thế nhưng hôm nay ngay cả liếc mắt y cũng không buồn làm, hoàn toàn không quan tâm tới, có khi suốt cả một ngày cũng không nói lời nào, nếu như là trước kia thì cung nhân còn tưởng rằng y đang tức giận, nhưng bây giờ xem ra y chỉ là không có tinh thần làm điều đó thôi.

Bệnh phong hàn của y đã sớm tốt, nhưng Phượng Lăng chính là không muốn đứng dậy, vừa nghĩ đến Lý Toàn là tim của y đã cảm thấy trống rỗng, tình cảm say đắm này làm y không biết phải làm thế nào.

Nếu như chưa từng ở bên nhau, có lẽ y có thể cứ như thế đơn giản mà quên đi, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Lý Toàn ở trong lòng y lúc này đã không phải là người y có thể dễ dàng vứt bỏ như thế nữa rồi.

Không có cách nào giải quyết cảm giác đau khổ khi phải tương tư đơn phương, Phượng Lăng cũng chỉ có thể cố gắng để làm cho nỗi khổ này ngày một nhạt dần đi mà thôi.

Ngày hôm đó, ngoài cửa truyền đến thanh âm của cung nhân: “Đại điện hạ giá lâm!”

Phượng Lăng trở mình một chút rồi nói với thiếp thân thái giám bên cạnh mình, “Ta không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào.”

“Vâng.” Thái giám lĩnh mệnh, không mở cửa, nhưng Phượng Quân lại đạp cửa bước vào, khiến gã thái giám chật vật vừa hành lễ vừa nói: “Tham kiến đại điện hạ, tam điện hạ thân thể không khỏe nên đã nghỉ ngơi rồi ạ”


“Ngủ rồi cũng không sao, ta chỉ đến nhìn qua một chút thôi.” Phượng Quân vừa nói vừa đi vào trong nội thất.

“Đại, Đại điện hạ…” Thái giám bối rối theo sát phía sau, nhưng lại không dám ngăn cản.

Đi tới trước giường ngủ của Phượng Lăng, Phượng Quân bình tĩnh nói: “Tam đệ, ta biết ngươi vẫn còn đang tỉnh.”

Phượng Lăng chán ghét vẻ ngạo mạn tự tin này của hắn, thế nhưng y cũng biết có tiếp tục giả vờ nữa cũng vô nghĩa, đành chậm chạp xoay người ngồi dậy.

“Hoàng huynh, vừa rồi đệ có chút buồn ngủ, sao huynh lại tới quấy rầy đệ như vậy?”

Phượng Quân nghe thế cũng không tức giận, chỉ nói: “Ta nghe phụ hoàng nói ngươi nhiễm phong hàn, phải nằm liệt giường nhiều ngày như vậy, ta làm huynh trưởng, tự nhiên cũng muốn tới thăm một chút.”

“Ta mới…” Phượng Lăng ngẩng đầu nghĩ muốn trả lời lại, ngữ khí mỉa mai chưa kịp phát ra, y lại phát hiện Phượng Quân không phải đơn thương độc mã tới đây thăm y, còn có một người đang đứng ở phía sau hắn một thước.

Thời gian trước một mình y tưởng niệm người này, tâm y đã đủ khổ sở rồi, lúc này tận mắt nhìn thấy gã, mặc dù có thể an ủi tâm tư đau khổ của y một chút, thế nhưng tâm tư vô vọng cùng buồn khổ thì lại càng sâu thêm.

“Lý Toàn  thỉnh an tam hoàng tử điện hạ.” Lý Toàn hành lễ nói, nhân cơ hội này cúi thấp đầu xuống, nếu không làm như vậy, gã sợ vẻ mặt mình sẽ tiết lộ tâm tình của bản thân.

Đã sớm nghe nói Phượng Lăng bị bệnh, nhưng lại thủy chung nhẫn tâm không tới thăm y, chính là sợ bản thân không tự kiềm chế được, nhưng là, gã không nghĩ tới mới vài ngày không gặp, Phượng Lăng lại tiều tụy thành cái dạng này, đôi mắt xinh đẹp dường như đã mất đi ánh sáng, chỉ có khoảnh khắc lúc y nhìn thấy mình thì mới sáng ngời lên một chút.

Phượng Lăng như vậy, khiến cho gã vừa thương lại vừa đau lòng.


Thế nhưng ngay cả việc dùng đôi tay này đi an ủi Phượng Lăng, gã cũng không thể làm, nếu không cẩn thận làm ra chuyện gì đó, chỉ sợ sẽ không thể giải quyết được hậu quả.

Đã quyết tâm nhất định phải tàn nhẫn, khi Phượng Lăng vẫn chưa muốn rời xa gã, gã không thể tiếp tục quan tâm tới Phượng Lăng quá nhiều, cho dù Phượng Lăng có dùng ánh mắt tha thiết như vậy nhìn gã, cũng tuyệt đối không thể…

Khi Phượng Lăng phát hiện Lý Toàn đang nhìn y, ánh mắt của gã không hề có chút dao động, Phượng Lăng càng thêm buồn bã, bi thương, y đã đau ốm thành như vậy rồi, đối với Lý Toàn mà nói, chẳng lẽ một chút cảm giác vì y mà đau lòng cũng không có hay sao?

Cũng phải, hôm nay gã đã có thể dốc sức ở bên cạnh hoàng huynh, sao còn có thể nghĩ về một người chẳng có điểm nào vừa mắt như mình được chứ.

“Hoàng huynh, đệ thật sự rất mệt mỏi, nếu huynh chỉ muốn tới chê cười đệ, vậy xem đủ rồi thì về đi.” Phượng Lăng đã không còn một chút kiêu ngạo nào của ngày xưa, y hữu khí vô lực nói.

Phượng Quân chăm chú nhìn y một hồi lâu, vương tay xoa đầu của y, có chút hàm ý cưng chiều.

Phượng Lăng sửng sốt, loại cảm giác bị đối thủ của mình an ủi khiến y không tự chủ được mà đỏ mặt.

“Tam đệ, ngươi không nên hiểu lầm, ta là thật tâm đến thăm ngươi, tuy nói chúng ta từ nhỏ đến lớn đều không thân cận, thế nhưng cuối cùng ngươi vẫn là đệ đệ của ta.” Phượng Quân khẽ thở dài mà nói.

Là người trong hoàng thất, trách nhiệm trên vai bọn họ quá nặng nề, tranh quyền đoạt lợi là không thể tránh khỏi, nhưng quả thật cho tới bây giờ hắn cũng không thật sự chán ghét Phượng Lăng, nhưng địch ý của Phượng Lăng đối với hắn quá sâu, mới khiến cho quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên phi thường căng thẳng.

Này đại khái là lần đầu tiên Phượng Lăng nghe thấy những lời nói chân thành từ đáy lòng của Phượng Quân, trong nháy mắt không biết nên phản ứng thế nào, y đã có thói quen  cùng Phượng Quân tranh đến đấu đi, hôm nay hai người lại có thể hòa bình ở chung thế này làm cho y luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho phải.

Chứng kiến bộ dạng khốn đốn của y như vậy, Phượng Quân cũng thu tay lại, cầm lấy cái hộp trên tay thái giám theo hầu cạnh mình rồi nói: “Ta có một cây nhân sâm ngàn năm, tam đệ lấy đi điều dưỡng thân thể.”


“…Tạ ơn, tạ ơn hoàng huynh.” Phượng Lăng có chút không được tự nhiên.

Phượng Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Toàn một cái, nói: “Kỳ thật, ta đến vì muốn chứng thực một việc.”

“Việc gì?” Phượng Lăng nghi hoặc nói.

Phượng Quân thần bí cười cười, nói: “Cái này ta cũng không muốn nói nhiều, dù sao ta cũng có được đáp án rồi, tam đệ nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.” Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.

Lý Toàn yên lặng đuổi theo, cho dù cảm giác được ánh mắt nóng bỏng ở sau lưng, gã cũng không dám quay đầu lại.

Khi đi ra ngoài tẩm cung của Phượng Lăng, Phượng Quân đột ngột dừng chân lại, Lý Toàn đang mải suy nghĩ miên man nên không chú ý tới, một khắc sau liền đụng vào Phượng Quân.

“Thần đáng chết!” Bối rối lùi lại vài bước, Lý Toàn quỳ một gối xuống chờ chịu phạt.

“Ngươi đứng lên trước đã, ta có vài lời cần hỏi ngươi.” Khẩu khí của Phượng Quân cũng không có chút tức giận nào.

“Tuân chỉ.” Lý Toàn đứng dậy.

Phượng Quân dừng lại một chút, giống như là đang do dự, sau đó chậm rãi nói: “Lý Toàn, mấy ngày gần đây ngươi có phát hiện ra ngươi thường xuyên khinh suất, xao lãng công việc hay không?”

“Thần biết tội.” Lý Toàn xấu hổ nói.

Phượng Quân khoan dung cười, nói: “Có thể nói cho ta biết, lý do ngươi thất thường như vậy được không?”

Lý Toàn nói không nên lời, gã không muốn lừa gạt Phượng Quân, nhưng cũng không thể nói ra sự thật.


Thấy gã không mở miệng, trong lòng Phượng Quân càng thêm nắm chắc, nói thẳng ra, “Là vì Phượng Lăng, có đúng không?”

Lý Toàn chấn kinh, không biết vì sao lại bị Phượng Quân phát hiện ra, không thể làm gì khác hơn là cố gắng trấn định nói: “Ngài, vì sao ngài lại hỏi như vậy?”

“Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngươi cho rằng chính mình che giấu rất khá, kỳ thật sớm đã lộ ra chân tướng rồi.” Phượng Quân lắc đầu, cười gã còn đang cố gắng giãy giụa đến cùng.

“Thần tội đáng chết vạn lần!” Lý Toàn theo bản năng nghĩ muốn quỳ xuống, lại bị Phượng Quân nâng dậy.

“Ta vạch trần chuyện này, cũng không phải là muốn trách cứ ngươi.” Phượng Quân cười khổ, tràn đầy đồng cảm nói: “Ta chỉ là người hiểu được, thích một người mình không thể thích chính là chuyện tàn nhẫn nhất.”

“Đại hoàng tử…” Lý Toàn từ trên mặt hắn mà cảm thấy đồng bệnh tương lân.

Phượng Quân thuận tay vỗ vai hắn, nói: “Lý Toàn, những việc ngươi làm không hề tốt hơn ta, thậm chí so với ta càng ngu ngốc hơn, mỗi lần nghe thấy phụ hoàng nhắc đến bệnh tình của tam đệ, ngươi nhất định không biết vẻ mặt của ngươi lúc đó như thế nào đâu? Ta nói cho ngươi biết, ngươi lúc đó trông rất đau lòng, giống như chỉ hận không thể tự mình chịu đau khổ thay cho y.”

Bị vạch trần sự thật, Lý Toàn quẫn bách đến đỏ mặt, rồi lại vì bản thân không nhận ra mình đã bị người ta nhìn thấu mà kinh hãi run sợ.

“Thần chỉ là cảm động và nhớ tới ân cứu mạng của tam hoàng tử với thần, mới…”

Phượng Quân ngắt lời rồi nói: “Lý Toàn, ngươi cần gì phải giấu diếm ta? Ta đã nói, ta hiểu được tâm trạng của ngươi, ta cũng không có ý trách ngươi, chỉ là hy vọng ngươi cho ta một câu thật lòng.”

Lý Toàn không lên tiếng.

“Ngươi cho rằng ngươi không thừa nhận thì có thể giả bộ thanh bình mà sống sao?” Phượng Quân sắc sảo nói: “Mục đích đến thăm tam đệ của ta ngày hôm nay là muốn biết bệnh của y thật sự là đau ốm, hay là tâm bệnh. Lần trước, khi y tới tẩm cung thăm ta, cũng thất thần như vậy, ta đã có chút hoài nghi rồi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận