CHƯƠNG 27
Phượng Lăng tiếp tục truy cứu tới cùng, “Vậy ngươi nói xem rốt cuộc là kiểu người như thế nào mới vừa mắt ngươi.”
“Ta…” Lý Toàn thiếu chút nữa đã đem những lời thật lòng mình nói ra.
“Nói mau!”
Muốn cho Phượng Lăng lấy lại được nụ cười, chỉ là xuất phát từ ý nghĩ đơn giản như thế, Lý Toàn liền buông bỏ băn khoăn trong lòng, thản nhiên nói: “Nói thật thì giống như ngươi cũng rất tốt.”
Phượng Lăng ngây dại, hoài nghi bản thân y đã nghe nhầm, vội nghi hoặc nói: “Cái… gì?”
Lý Toàn lấy tay che lại vẻ mặt xấu hổ của mình, nhẹ giọng xin tha: “Ta có thể không cần lặp lại lần thứ hai không?”
“Cái gì hả, ngươi mau nói rõ ràng cho ta!” Phượng Lăng hô lớn, “Ngươi nói như vậy nghĩa là ngươi cũng thích ta…”
Nói còn chưa hết, y liền phát hiện hai tai của Lý Toàn đã đỏ bừng bừng.
Tình huống lúc này nghĩa là sao đây? Phượng Lăng cũng sắp bị gã làm cho hồ đồ theo rồi.
“Lý Toàn, ngươi, ngươi rốt cuộc là có ý gì hả?”
Lý Toàn một câu giải thích cũng không thể nói lên lời, gã đột nhiên nói hết tâm tư của bản thân ra, bây giờ có muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Nhìn bộ dạng quẫn bách không thôi của Lý Toàn, Phượng Lăng coi như cũng dần dần hiểu được, chỉ là không có sự chứng thực gã, y vẫn khó có thể tin được.
Phượng Lăng đứng thẳng dậy, trước mặt một người cao lớn như Lý Toàn, thân hình của y thoạt nhìn đã trở nên vô cùng nhỏ bé, thế nhưng lúc này y lại tràn ngập dũng khí, không để ý tới mà ngẩng đầu lên nhìn Lý Toàn.
Đôi môi run rẩy nhẹ nhàng áp vào gò má của hắn.
Người Lý Toàn trong thoáng chốc phát nhiệt nóng bỏng.
Chậm rãi lùi lại, Phượng Lăng lộ ra ánh mắt vô cùng tự tin, nói: “Ngươi không tránh né ta.”
Nơi vừa bị Phượng Lăng hôn qua vẫn còn giữ lại hơi nóng, trái tim trong ***g ngực Lý Toàn phập phồng kịch liệt như muốn thoát ra ngoài, hắn cười khổ mà nghĩ thầm, vừa rồi làm sao ta có thể tránh ra được?
“Lý Toàn, ngươi cũng thích ta, có đúng hay không?” Phượng Lăng hỏi lại một lần nữa như để chứng thực, ngữ khí đã không còn một chút bàng hoàng bất lực nào nữa.
“Cầu ngươi…” Lý Toàn lại một lần nữa cầu xin, gã thật sự đã bị sự cố chấp của Phượng Lăng đánh bại, hắn làm sao có thể ngờ được quyết tâm của mình lại bị nước mắt của Phượng Lăng làm cho sụp đổ dễ dàng như vậy chứ.
“Không được, ngươi phải trả lời ta, ngươi thích ta phải không? Thích hay là không thích?”
Lý Toàn cảm thấy những lời này nặng tựa ngàn cân, khó khăn lắm gã mới có thể thừa nhận, quan hệ của bọn họ cũng sẽ phát sinh một sự thay đổi vô cùng to lớn, loại thay đổi này có thật sự tốt đẹp hay không? Gã vẫn cảm thấy rất bất an.
“Giống như hiện tại không tốt hơn sao? Ngươi an tâm làm một hoàng tử, ta mãi mãi sẽ là một thần tử trung thành với ngươi, cái này có gì không tốt đâu?” Lý Toàn tránh né vấn đề mà nói.
“Không tốt, đương nhiên không tốt!” Phượng Lăng không chút do dự bác bỏ, “Thích một người, tự nhiên sẽ muốn ở mãi bên cạnh người đó, cùng nhau nhìn về một hướng, nếu như ngươi không có tình cảm với ta thì cũng thôi đi, nhưng những lời nói vừa rồi chẳng phải đã bộc lộ tâm ý của ngươi rồi hay sao, vì sao lại không muốn thừa nhận? Việc thích ta, đối với ngươi là một việc khó tiếp nhận đến như vậy sao?”
Lý Toàn vội vàng nói:”Không phải như thế, ta vốn chỉ là… “
“Ta không nghe, ta không nghe.” Phượng Lăng bịt hai tai lại, nói: “Đạo lý, nghĩa lớn, cái gì ta cũng hiểu, không cần ngươi phải dạy, ta bây giờ chỉ cần một câu thật lòng của ngươi, có thích ta hay không?”
Bị Phượng Lăng dùng ánh mắt sắc bén như nhìn thấu lòng người chiếu vào, Lý Toàn dĩ nhiên là thảm bại, thành khẩn mà nói: “Thích!”
“…Có bao nhiêu thích?” Phượng Lăng lúc này lại bắt đầu không chịu buông tha cho Lý Toàn.
“…Không cách nào đo được.” Lý Toàn đỏ mặt trả lời.
Nghe thấy vậy, Phượng Lăng hẳn là nên cao hứng như được bay lên thì bỗng nhiên lại một lần nữa rơi lệ, bất đồng chính là, những giọt nước mắt này cho y một cảm giác dị thường ngọt ngào.
“Sao, sao lại khóc rồi?” Lý Toàn vội vội vàng vàng lau những giọt nước mắt như châu ngọc đang không ngừng rơi xuống của Phượng Lăng.
“Đều tại ngươi!” Phượng Lăng chỉ trích, nếu Lý Toàn chịu nói ra sớm hơn một chút, y cần gì phải thương tâm khổ não thành cái dạng này?
“Đều tại ta, tại ta.” Lý Toàn cam tâm tình nguyện mà đem trách nhiệm đổ lên người mình, đau lòng nói: “Ngươi đừng khóc nữa, nhìn xem, hai mắt đã sưng hết lên rồi.”
“Chân cũng đau, trán cũng đau.” Phượng Lăng được thể làm nũng, vươn tay ra muốn Lý Toàn ôm, “Ngươi mau đưa ta hồi cung đi.”
Lý Toàn một tay ôm lấy y, mở cửa đi ra ngoài, phát hiện Phượng Quân đang ở ngay bên ngoài hành lang chơi đùa với đôi chim quý, hai con hoàng yến vẫn liên tục ríu rít với nhau trong ***g.
“Tam đệ sao rồi?” Phượng Quân đưa ***g chim cho thái giám đứng bên cạnh, chắp tay đi về phía bọn họ.
“Đại hoàng tử, chân của Tam hoàng tử bị thương, đi lại không tiện, thần nghĩ…”
Không đợi Lý Toàn nói xong, Phượng Quân đã khoát khoát tay, nói: “Ngươi đưa đệ ấy về đi, không cần vội vàng quay lại đây ngay, ta cũng đang muốn tới thư phòng gặp phụ hoàng một lát.”
“Tuân lệnh.”
Tới tẩm cung của Phượng Lăng, những cung nhân khác muốn hầu hạ Phượng Lăng thay y phục, thế nhưng Phượng Lăng một mực không chịu, hết lần này tới lần khác chỉ muốn Lý Toàn hầu hạ, có lẽ là đã quen với tính tình ngang ngược của Phượng Lăng, mọi người trong cung liền nhanh chóng lui xuống, nhân tiện cũng tránh bị vạ lây.
Lý Toàn tuy xuất thân là võ tướng, nhưng tay chân cũng xem như linh hoạt, chỉ chốc lát sau liền giúp Phượng Lăng thay xong y phục sạch sẽ.
“Ta đói bụng.”
Phượng Lăng nói một câu, Lý Toàn liền vội vàng cho người truyền lệnh. Đợi ngự thiện phòng đưa đồ ăn tới, Phượng Lăng lại muốn Lý Toàn đút cho y ăn, Lý Toàn dĩ nhiên cũng không có phản đối gì.
“Các ngươi đi ra ngoài hết đi, ta cùng Lý tướng quân có chuyện cần bàn.” Ăn no bụng, Phượng Lăng phất tay đuổi đám cung nữ ra ngoài, còn dặn dò bọn họ đóng cửa cho kỹ, không có sự cho phép của y, không ai được tiến vào.
“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Lý Toàn lấy áo ngủ bằng gấm của Phượng Lăng tới rồi nói.
“Nghỉ ngơi cái gì hả, tinh thần ta bây giờ rất tốt.” Phượng Lăng kéo tay Lý Toàn, nói: “Ngươi cũng lên giường ngồi đi.”
“Không không không, thần sao có thể…”
“Không được dùng kính ngữ!” Phượng Lăng uy hiếp.
Lý Toàn gật đầu tỏ vẻ biết rồi, lại nói: “Ta cũng không thể ngồi trên giường của ngươi, cái này không hợp quy củ.”
“Đây là tẩm cung của ta, lời nói của ta chính là quy củ, ngươi đi lên cho ta!” Phượng Lăng dùng sức kéo gã lên.
Sợ đả thương y, Lý Toàn đành thuận theo, ngồi xuống cạnh giường.
Thấy Lý Toàn vẫn bày ra bộ dạng khách sáo, muốn bảo trì lễ nghi với y, Phượng Lăng thản nhiên ngồi lên trên đùi gã, hai tay còn vòng lên ôm cổ Lý Toàn, tư thế của hai người lúc này thật vô cùng mập mờ.
“Ngươi, ngươi, ngươi trở về nằm đi.” Lý Toàn lo Phượng Lăng không cẩn thận sẽ bị ngã, hắn đành vươn tay nắm lấy thắt lưng y, càng lúc càng cảm thấy xấu hổ, ấp úng mà nói.
“Ngươi hôn ta một cái đã.” Phượng Lăng lớn mật nói.
“Cái gì?” Vẻ mặt Lý Toàn lúc này vừa hồng lại vừa trắng.
“Ngươi muốn nói ngươi không dám đi?” Phượng Lăng tức giận, nheo mắt lại nói: “Ngươi xem ta vì ngươi mà bị thương thành thế này, bây giờ bất quá chỉ muốn ngươi hôn ta một chút, ngươi cũng không làm được sao?”
Lý Toàn bị y nói đến mức á khẩu, cũng không phải là không làm được – thôi vậy, hôn là được rồi.
Gã nâng cằm Phượng Lăng lên, nghĩ muốn nhẹ nhàng hôn lên gò má nộn nộn trắng nõn của y, ai ngờ Phượng Lăng lại bĩu môi, hiển nhiên là muốn gã phải hôn vào môi.
Có chút khó xử, nhưng cũng có chút chờ mong được nếm thử tư vị của đôi môi ngọt ngào kia, Lý Toàn chậm rãi phủ lấy đôi môi của Phượng Lăng, cảm xúc quả thực tốt đến mức không có cách nào hình dung được, gã định cứ như chuồn chuồn lướt nước mà kết thúc nụ hôn này, không ngờ Phượng Lăng lại vươn đầu lưỡi thơm mát của y ra, lý trí của gã trong nháy mắt liền không cánh mà bay.
Hai người hôn đến mức không cần biết đến ngoại cảnh xung quanh, như đã rơi vào mộng đẹp, y phục trên người không biết đã rơi xuống từ lúc nào.
“Hô… Không, không thể…” Một thanh âm khàn khàn từ trong giường truyền ra, giống như đang nhẫn nại cái gì đó.
Tiếp theo đó là một thanh âm khác vang lên, người này hình như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngươi dám trốn… ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.”
Quả thật là để làm được việc tốt thường phải chịu gian khổ, bọn họ cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.
~Hoàn~