Đoạt Vị


Đã quyết định sẽ đi cùng nhau, nên Khấu Lệ gọi hai cuộc điện thoại cho thư kí để chuẩn bị trước.

Biên Ý về phòng trước, lúc ngồi lên giường thì nhìn thấy trên tủ đầu giường ngoài bức ảnh lúc ban đầu thì đã có thêm một bức ảnh mới, là gia đình ba người bọn họ.

Nó được chụp cách đây không lâu, khung cảnh ấm áp bao bọc xung quanh, giống hệt thời tiết ngày hôm ấy – tươi sáng và rực rỡ.

Biên Ý chăm chú nhìn tấm ảnh, mãi đến khi Khấu Lệ vào phòng mới sực tỉnh.

Bọn họ định đi xa, hơn nữa đây là việc quan trọng chứ không phải ra ngoài ăn chơi nhảy múa, nên không thể mang theo Cây Nhỏ được.

Biên Ý suy nghĩ một chốc rồi nói: “Để tôi nhờ mẹ trông Cây Nhỏ mấy ngày”.

Không ngờ Khấu Lệ từ chối thẳng thừng: “Không được”.

Biên Ý còn chưa kịp nổi giận thì đã nghe Khấu Lệ giải thích: “Bà ấy không biết gì hết, để anh nhờ Giản Dịch trông”.

Biên Ý trầm ngâm một lát, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.

Đêm nay y định thử Giang Thạch, y cũng không dám chắc hệ thống phản diện có đang trốn trong đầu Giang Thạch hay không.

Nhưng nếu đúng là vậy thì sẽ rất khó nắm chắc được liệu nó sẽ tiếp tục một ký chủ khác, hay sẽ dừng lại.

Hành động tối nay của Biên Ý, Khấu Lệ và Giản Dịch chắc chắn có thể chọc giận nó.

Bản thân Biên Ý không sợ nó trả thù, nhưng những người thân bên cạnh y thì lại khác.

Khi bị giam trong không gian kia, nó đã biết cách chế tạo ảo ảnh giả dối để lừa gạt y, dồn y tới mức điên cuồng.

Chắc chắn nó biết được điểm yếu của y là gì, Biên Ý không dám lấy sự an toàn của Cây Nhỏ ra đánh cược với nó.

Còn Giản Dịch, không còn nghi ngờ gì nữa, anh chính là người mà Khấu Lệ tin tưởng nhất.

Dù rằng anh hơi kì lạ, còn có hơi hướng của một nhà khoa học biến thái, nhưng Biên Ý không thể không thừa nhận anh chính là người an toàn nhất để gửi gắm Cây Nhỏ ngay lúc này.

Chí ít thì Giản Dịch có thể nhận ra ngay lập tức sự thay đổi linh hồn của những người xung quanh.

Lần trước ở đảo E,Biên Ý đã thấy cảnh Giản Dịch chơi với Cây Nhỏ.

Tuy phương pháp dỗ trẻ con này có hơi ngây thơ, nhưng cũng có thể nhìn ra được sự thân thuộc giữa hai người họ, hẳn là trước đây anh vẫn thường chơi đùa với bé con.

Những chuyện này, Biên Ý không hề thấy được trong kiếp trước.

Cái mà hệ thống phản diện cho y xem là hình ảnh Cây Nhỏ nhốt mình trong phòng, ánh mắt trống rỗng, ngây dại, không có một tia ánh sáng.

Biên Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mỗi lần y nhìn thấy dáng vẻ tự cách biệt khỏi xã hội của Cây Nhỏ là lại suy sụp.

Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, không phải không có lúc y suy đoán, liệu đó có phải ảo ảnh hay không? Thế nhưng với hoàn cảnh lúc đó, y chỉ có thể hoài nghi tất cả mọi thứ.

Y sợ mình chỉ đang tự ngụy tạo một lí do để an ủi chính mình, để trốn chạy khỏi thực tại đau thương mà thôi.

Nhưng thực tế cho thấy, tất cả suy đoán của Biên Ý đều là nói có sách, mách có chứng.

Khấu Lệ là một người rất tinh tế, dù chính bản thân hắn đã thừa nhận vẻ dịu dàng hoà nhã bên ngoài của mình chỉ là vỏ bọc giả tạo, thế nhưng khả năng quan sát của hắn vẫn thực sự xuất sắc.

Biên Ý muốn gì, không muốn gì, hắn có thể dễ dàng phát hiện tất cả – chính điều ấy đã từng làm Biên Ý mê mẩn hắn, bởi y cảm nhận được rõ ràng, rằng sự quan tâm và tình yêu Khấu Lệ dành cho y nhiều đến mức nào.

Đối với những người cố ý tiếp cận Biên Ý, Khấu Lệ cũng nhận thức rõ con người họ hơn y.

Một Khấu Lệ như vậy sao lại có thể mặc kệ một tên tội phạm nhơ nhuốc vào nhà và làm hại Cây Nhỏ?
Đáng tiếc, hệ thống phản diện lại quá am hiểu cách phá huỷ tâm trí của con người.

Thậm chí Biên Ý đã bắt đầu nghi ngờ, liệu lần thứ hai y trốn được ra ngoài kia có phải là do hệ thống phản diện cố ý sắp đặt hay không.

Y đã chẳng còn nhớ rõ ngày giờ cụ thể khi ấy, chỉ có thể khẳng định đó là một ngày mùa đông ở bệnh viện.

Lúc ấy xung quanh không có ai quen biết y, sau khi thoát được ra ngoài, y vẫn mang vẻ thẫn thờ vô cùng.

Khi đó y vẫn chưa xác định được là mình đang nằm mơ hay tự sinh ra ảo giác, tóm lại là không có cảm giác chân thật chút nào cả.

Trong chính tình huống đó, y nhìn thấy Cây Nhỏ.

Khi đó Cây Nhỏ chỉ khoảng bảy, tám tuổi.

Bé con đang ngồi trên xe lăn được y tá đẩy từ trong phòng bệnh ra, dường như là ra ngoài tắm nắng.

Y tá nói chuyện với bé nhưng hình như bé không nghe được, chỉ cúi đầu chẳng nói năng gì.

Trên hành lang trước mặt có tiếng xô xát rất to, bé cũng chẳng hề ngẩng đầu lên.

Bé như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, dáng vẻ buồn thương đến đau lòng.

Biên Ý gọi tên bé, nhưng vì đã lâu rồi không nói chuyện nên giọng của y khản đặc, nghẹn ngào, âm thanh phát ra yếu ớt không đủ cho bé nghe thấy.

Tới lúc y muốn đuổi theo thì đã thấy mình trở về lại không gian kia.

Khi đó, Biên Ý mới muộn màng phát hiện được mình vừa mới trốn thoát.

Dù vậy cũng chẳng có tác dụng gì.

Chính là một ánh nhìn ngày đó đã đập tan mọi hoài nghi trong lòng Biên Ý, biến tất cả thành sự giãy giụa buồn cười, vô vọng.

Cuối cùng hệ thống phản diện cũng đạt được mục đích của nó, biến Biên Ý thành một lưỡi dao sắc bén, đâm về phía Khấu Lệ, không chết không ngừng.

May mắn thay, dù bị tra tấn tới cùng cực như vậy nhưng Biên Ý vẫn còn giữ lại được lý trí, y không phát điên.

May mắn thay, không, thật ra Biên Ý cũng không biết đó có phải là may mắn hay không, trong lòng y vẫn giữ lại chút tín nhiệm cuối cùng đối với Khấu Lệ.

Cũng không thể phủ nhận, ngoài chút tin tưởng cuối cùng kia, Khấu Lệ với y – ngoài hận thù, vẫn còn những thứ khác.

Y đã trở lại, dù cho có bị dìm dưới bóng tối bao lâu đi chăng nữa thì y vẫn không trắng tay, không bao giờ mất đi tất cả.

Đáy lòng y vẫn luôn hướng về ánh sáng, khát vọng ánh sáng.

Y còn có tương lai, bọn họ còn có ngày sau.

Chỉ cần giết chết cái hệ thống phản diện chết tiệt kia.

Khấu Lệ và Biên Ý đã thương lượng với nhau sẽ khởi hành vào ngày mai.

Mang theo mối thù với hệ thống phản diện, Biên Ý ngủ thiếp đi.

Y cần dưỡng sức, y không muốn sự đồng hành của y trở thành một gánh nặng, cho hệ thống phản diện có cơ hội trốn thoát.

Bên kia thành phố, Giang Thạch bình thường đã say giấc nồng lại đang trằn trọc mất ngủ.

Cậu bảo tài xế đưa cậu tới nơi xảy ra tai nạn xe mà cái thứ kia đã nói.

Quyển sách đó chỉ có vài dòng ngắn ngủi, hoàn toàn không đề cập tới tình huống nguy hiểm lúc đó, chỉ tập trung nhấn mạnh vẻ máu lạnh của nhân vật chính Khấu Lệ.

Giang Thạch vừa thấp thỏm bất an, vừa than thở: Sao mà cậu thích cái tên đàn ông máu lạnh đó được cơ chứ?
Tai nạn xe diễn ra trước mắt cậu, vậy mà cuốn sách miêu tả biểu cảm của Khấu Lệ chỉ dừng ở việc hắn chán ghét nhíu mày.

Giang Thạch tự hỏi không biết có phải não tên tác giả này bị úng nước rồi hay không, chẳng lẽ công vô tình, lạnh lùng, máu lạnh mới là đẹp trai, mới là ngầu á?
Người bình thường ai dám sống với một tên đàn ông như thế? Không chừng nếu ai đó bị người khác giết rồi treo ngược xác lên thì hắn cũng chỉ chán ghét nhíu mày một cái rồi thôi.

Chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà cậu đã sợ đến tê cả da đầu, sao mà cứng cho nổi hả???
Tâm trạng của Giang Thạch lúc này đang cực kì mâu thuẫn.

Trên phương diện nào đó, đúng như lời quyển sách kia nói, có những sự kiện đúng là có xảy ra, hơn nữa còn giống y như trong sách.

Nhưng trên phương diện khác mà nói, Giang Thạch vẫn đang cực kì hoài nghi tính chân thật của nó.

Dù cho có thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể nào yêu nổi một tên đàn ông xem cậu là thế thân cho người khác, đã vậy lại còn tàn nhẫn, máu lạnh, vô tình như thế.

Hệ thống phản diện thật sự không muốn giao tiếp gì với cái tên kí chủ ngu ngốc này nữa.

Thật sự cạn lời cmnr.

Sự thật diễn ra ngay trước mắt mà còn nghi ngờ cái khỉ gì không biết?!
Nó đã kiểm tra sơ qua, tên ngốc này đâu có bị thiểu năng chỗ nào đâu.

Nếu không phải đã hết năng lượng, nó cực kì muốn một xác hai mạng – chết chùm với cái tên kí chủ mới này.

Dù hệ thống phản diện không lên tiếng, nhưng đầu óc cậu vẫn tỉnh táo vô cùng.

Trằn trọc đến nửa đêm, cuối cùng Giang Thạch cũng đã nghĩ thông suốt.

Cậu mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, trăng đã lên, sáng tròn vành vạnh.

Những vấn đề phiền nhiễu luôn quấy rầy cậu cuối cùng cũng đã có cách giải quyết hoàn hảo.

Cậu quyết định đọc tỉ mỉ lại cuốn sách kia vài lần, từ đó vạch ra tuyến thời gian mà các sự kiện ngoài ý muốn có thể xảy ra trong tương lai.

Sau đó cậu sẽ cố gắng hết sức thuyết phục những người sắp gặp tai nạn, hoặc nhắc nhở bọn họ tránh đi những tai nạn đó, như vậy là giải quyết được hết rồi.

Ngay cả khi cuốn sách kia là thật thì sao, thì nó cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi.

Giang Thạch biết mình mới là sự tồn tại chân thật nhất, chỉ cần thế giới này là thật là đủ.

Cho nên cậu cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ mặc sự sống chết của người khác khi cậu đã biết trước mọi sự.

Đương nhiên nếu thật sự không tránh khỏi thì đó chính là số mệnh, Giang Thạch cũng không còn cách nào khác.

Nhưng dù cho có là số mệnh đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không làm theo cuốn sách kia mà dây dưa với Khấu Lệ.

Cậu cứ xác nhận đi xác nhận lại, mình không thể yêu một người đàn ông như thế được.

Mà chồng chồng Khấu Lệ trong hiện thực vẫn đang vô cùng ân ái, đã thế thì còn cần gì cốt truyện?
Tự sống cho tốt cuộc đời của mình là được.

Lần này hệ thống muốn hộc máu thật rồi.

Nó không nhịn được mà kiểm tra đầu óc Giang Thạch thêm một lần nữa, muốn phân tích xem rốt cuộc trong não cậu có gì khác người thường.

Tại sao đến chỗ cậu là sự việc lại khác hẳn nhỉ, những suy nghĩ này khác với các kí chủ trước của nó như trời với đất.

Cái cách giải quyết khỉ gì thế này?
Tên này có mục tiêu gì trong đời không vậy?
Rốt cuộc thằng ngốc này muốn thứ gì nhất?
Giang Thạch ấy à, chỉ muốn đi ngủ thôi.

Nửa đêm thì bối rối, giờ thì vui, chưa tới mười giây cậu đã thiếp ngủ.

Một chốc sau, trong phòng chỉ toàn tiếng hít thở đều đặn của Giang Thạch.

Hệ thống sắp tự kỉ cmnr.

Từ xưa tới nay nó chưa bao giờ gặp một kí chủ thế này, một tình huống như kia.

Hồi trước nó chỉ việc đưa cốt truyện ra thôi là những kí chủ kia đã như sói đói thấy thịt, ai cũng tích cực làm nhiệm vụ.

Nó chẳng cần khuyên bảo, cũng không ai để ý xem cốt truyện có hợp lí hay không, trong mắt họ thì cái gì không hợp lí mới là hợp lí.

Theo thói quen, khi gặp Quan Hi và Giang Thạch thì hệ thống cũng xòe cốt truyện ra đầu tiên.

Nhưng giờ nó sảy chân rồi.

Không được, nó phải nghĩ cách thôi, chừng nào chưa lấy được năng lượng của thế giới này thì nó sẽ không rời đi.

Đêm qua mưa to, hôm nay thời tiết sáng sủa lạ thường.

Biên Ý đưa Cây Nhỏ tới trường rồi về sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.

Trước khi đi, Khấu Lệ còn muốn tới phòng thí nghiệm của hắn một chuyến, lấy ít dụng cụ.

Biên Ý vốn định ở nhà đợi hắn, nhưng Khấu Lệ lại đột nhiên nổi lòng tham, hỏi y có muốn tới xem phòng thí nghiệm hay không.

Biên Ý đi.

Phòng thí nghiệm của Khấu Lệ chính là nơi hắn làm nghiên cứu, có rất nhiều đồ đạc dụng cụ, hình như phương diện nào hắn cũng từng đọc qua.

Biên Ý cũng không mấy rõ ràng, bởi biết y chẳng mấy hứng thú nên Khấu Lệ không nói về đề tài này nhiều.

Nhưng y cũng từng đến nơi ấy.

Có khi Khấu Lệ lao đầu vào công việc, Biên Ý sẽ tới đưa cơm cho hắn.

Trừ đưa cơm thì còn vài hạng mục phục vụ khác nữa.

Dù sao Khấu Lệ cũng mặc quần áo thí nghiệm rồi lại đeo kính nữa, quyến rũ vô cùng, y không nhịn được mà bị mê hoặc; và bản thân y cũng muốn quyến rũ người đàn ông văn nhã kia, ép hắn phải lộ ra vẻ không hề văn nhã.

Có những thứ không nghĩ tới thì cũng chẳng nhớ ra nổi, nhưng chỉ cần đồ vật hay sự kiện có liên hệ với chúng xuất hiện, thì kí ức sẽ tự động hiện lên.

Bởi vậy, sau khi theo bước Khấu Lệ vào phòng thì biểu cảm Biên Ý hơi lạ kì.

Trong đây không có người, tất cả những thí nghiệm đều do một mình hắn hoàn thành.

Khấu Lệ cũng không đon đả chào mời y, dù sao họ cũng thân quen đến thế, Biên Ý cũng biết nơi này, nên chẳng cần khách sáo làm gì.

Hắn lập tức đi tìm những dụng cụ mình cần, còn Biên Ý thì cứ dạo quanh khắp nơi.

Diện tích phòng thí nghiệm không lớn mà cũng chẳng nhỏ, có một thứ vô cùng bắt mắt.

Đó là một chiếc máy nửa hình bầu dục, chính giữa là một viên tròn màu vàng, toàn thân máy đen kịt, không có công tắc.

Biên Ý còn chú ý thấy một vết cháy đen, hình như chiếc máy này đã hỏng.

Khấu Lệ đã tìm được đồ, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy ngay Biên Ý đang đứng trước cỗ máy kia.

Ngày xưa nếu có thấy Biên Ý nhìn chằm chằm thứ gì lâu tới vậy, hắn sẽ giới thiệu tên và công dụng của nó cùng những thành quả nghiên cứu, sau đó đợi y khen mình.

Đây là điều đa số mọi người sẽ làm, vì muốn được bạn đời khẳng định rằng mình rất ưu tú.

Nhưng Khấu Lệ chỉ nhìn chứ không hề giới thiệu.

Biên Ý không phát hiện ra, y nhanh chóng dời tầm mắt, thấy Khấu Lệ đang bước tới thì hỏi: “Được chưa?”.

“Ừm”.

Khấu Lệ cười đáp: “Đi thôi”.

Vì vậy, Biên Ý bèn rời đi.

Nhưng mới đi được hai bước, trong đầu y bỗng xuất hiện một chuỗi tiếng động ngắn ngủi vô cùng, như muốn cảnh báo điều gì.

Ma xui quỷ khiến y hỏi Khấu Lệ: “Đây là thứ anh đang nghiên cứu à? Thất bại rồi ư? Hình như anh chưa sửa nó thì phải”.

Khấu Lệ lặng lẽ nhìn y: “Đã từng thất bại, nhưng cuối cùng nó vẫn thành công.

Sau này không cần tới nữa, nên anh không sửa”.

Biên Ý vội vàng dời mắt, trái tim không ngừng hãi sợ.

Y mím môi, nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm rồi nói với sang phía Khấu Lệ đứng sau: “Được rồi, đi thôi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui