Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

"Anh...sao anh lại ở đây?" Mặc Tiểu Tịch có chút hoảng hốt hỏi, trái tim xuýt nữa nhảy đến cổ họng.

Tập Bác Niên cười nhạt nhìn cô, vẻ mặt biến hoá thất thường: "Nhà vệ sinh ở lầu 28, có phải sạch hơn không?"

Sao anh lại biết cô lên lầu 28? Hơi thở của Mặc Tiểu Tịch hơi dồn dập: "Tôi đi nhầm chỗ, vừa rồi y tá nói phòng siêu âm ở lầu 28, tôi đã đi lên đó, kết quả tìm một vòng cũng không thấy, nên mới xuống đây." Cô tuỳ tiện viện lý do.

"Ồ..." Tập Bác Niên gật đầu, dáng vẻ giống như đã hiểu ra: "Có nhân tiện gặp chồng của em và bạn thanh mai trúc mã không, nghe nói bọn họ cũng ở lầu 28."

Cô nghĩ anh không biết những tin tức kia sao? Trên đường đi anh đã đoán được mục đích cô muốn đến bệnh viện, không vạch trần cô là vì anh muốn xem rốt cuộc cô đến gặp người nào, sau khi anh ra khỏi nhà vệ sinh đã lập tức đi tới phòng theo dõi của bệnh viện, kết quả làm anh hơi bất ngờ.

"Em đúng là rất lợi hại, tôi muốn biết, em đã làm gì để khiến hai người đàn ông vì em mà muốn chết muốn sống." Tập Bác Niên khom lưng xuống, chỉ cách cô mấy centimeter.

Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch lập tức tối xuống, thì ra, anh luôn theo dõi cô.

"Tôi không thể trả lời, anh tự mình tưởng tượng đi." Vẻ mặt của cô không chút thay đổi ném ra một câu, xuyên qua anh, đi nhanh về phía trước, dù sao anh cũng đã biết, giả bộ cũng không có ý nghĩa gì.

Trong phòng siêu âm, bác sĩ cầm dụng cụ màu trắng từ từ di chuyển trên bụng của Mặc Tiểu Tịch.

Tập Bác Niên khoanh tay trước ngực, đứng ở bên cạnh, ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, một điểm màu đen được vầng sáng bao lấy, tiếng tim đập ổn định và có quy luật, từ trong máy siêu âm phát ra, truyền đến tai anh.

Đây là con của anh sao? Là mầm móng anh để lại trong cơ thể cô, là bọn họ cùng nhau tạo ra.

Giờ phút này, thù hận đột nhiên dịu đi một cách khó hiểu.

"Đứa bé rất khỏe mạnh, mấy tháng tiếp theo, cần phải bổ sung nhiều Vitamin và Protein, phụ nữ mang thai có vui vẻ hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của đứa bé." Bác sĩ nhẹ nhàng nói, trên mặt mang theo nụ cười.

Mặc Tiểu Tịch cười khổ, vui vẻ sao? Sao cô có thể vui vẻ, anh không phải là chồng của cô, cũng không phải người yêu, mà là người hận không thể ấn cô xuống địa ngục.

Ra khỏi bệnh viện, Mặc Tiểu Tịch ngồi lên xe anh, sau khi lái được một đoạn, Tập Bác Niên dừng xe ở ven đường.

"Bây giờ hãy nói cho tôi nghe, em đến tìm bọn họ làm gì?" Tập Bác Niên cầm một điếu thuốc, vừa định đốt lên, dường như nghĩ đến một điều gì đó, lại bỏ vào trong hộp.

Thấy cô không trả lời, anh sâu xa nói: "Em có thể không trả lời, đổi lại tôi sẽ làm cho phóng viên đến hỏi bọn họ."

Mặc Tiểu Tịch quay đầu lại: "Ngoại trừ uy hiếp tôi, anh không còn biện pháp nào tốt hơn sao? Anh muốn biết thật không? Được, tôi nói cho anh biết, tôi muốn hoà giải cho bọn họ, không để sự việc lớn thêm nữa, cho nên mới đi tìm bọn họ, tôi đã trả lời xong, anh hài lòng chưa?"

Mặc Tiểu Tịch bực dọc thở ra: "Tôi quan tâm đến ai, tôi yêu ai, không liên quan đến anh, thứ anh mua chỉ là thân xác của Mặc Tiểu Tịch, không phải là trái tim của tôi, không nên anh không có quyền trói buộc."

Tập Bác Niên nhìn cô, lòng chùng xuống.

"Hừ..., em còn chưa đủ tư khiến tôi để ý đến trái tim của em đâu." Tập Bác Niên hừ lạnh, khởi động xe, chạy vào đường lớn, cô nói không sai, trái tim của cô không thuộc về anh, sự thật này vẫn đặt ngay ở đó, nhưng hiện tại lại đột nhiên cảm thấy giống như một cái gai thật dài, cắt anh đau đớn vô cùng.

Mặc Tiểu Tịch âm thầm nắm lấy váy của mình, thật kỳ lạ, tim không hề đau đớn, chỉ cảm thấy ngạt thở và chua xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui