Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Bọn họ cách một đoạn đường, từ xa nhìn nhau.

Sao cô lại trở thành như vậy, Tập Bác Niên nhìn thấy sự hốc hác của cô, trong lòng hiện lên sự đau đớn.

Ninh Ngữ Yên suýt nữa ngất đi, tự nhiên nảy sinh cảm giác khủng hoảng, người phụ nữ kia muốn trở về cưới chồng và con trai của cô ta sao? Không, không được, cô ta sẽ không để cô được như ý.

Cổ họng Mặc Tiểu hơi chuyển động, nuốt vào tất cả cay đắng, thì ra đây là con của bọn họ, con của cô đã chết, nhưng bọn họ lại có một đứa con khỏe mạnh đáng yêu như vậy, bọn họ là một gia đình hạnh phúc, còn cô thì hai bàn tay trắng.

Nước mắt mù mịt trong hốc mắt, nhưng lại không rơi xuống.

Cuối cùng, sau khi nhìn anh một cái thật sâu, cô đặt thằng bé xuống bãi cỏ, nhanh chóng chạy vào trong màn đêm, chạy như điên về phía trước, chạy ra khỏi thế giới liên quan đến anh.

Tập Bác Niên thấy cô chạy, một giây sau cũng muốn đuổi theo, bất luận là lý do gì, anh chỉ muốn đuổi theo cô.

"Niên, đừng đi, đừng đi." Ninh Ngữ Yên ôm lấy anh, hét lên: "Em cầu xin anh, mặc kệ cô ta, chúng ta đang rất tốt, có phải không?"

Cô ta thật sự rất sợ Tập Bác Niên đuổi theo Mặc Tiểu Tịch, sợ tất cả mọi chuyện bị vạch trần, cô ta rất sợ, thật sự rất sợ...

Nhìn vào màn đêm bao la, cô giống như một âm hồn dần dần tan biến, Tập Bác Niên chán nản rủ người xuống, trong đáy mắt tràn đầy nỗi đau đớn.

Anh không biết, nếu còn sống, cô có xuất hiện nữa hay không, anh thà rằng không nhìn thấy cô, thà rằng không biết cô còn sống mà lại nghèo túng như vậy, lúc cô ôm thằng bé đứng đó, cảnh tượng vô cùng hài hoà và ấm áp, cho dù mẹ ruột không biết là con của mình, cũng sẽ có một chút thần giao mách cảm.

Đây là điều mà bất kỳ ai cũng không cách nào thay thế được!

Ninh Ngữ Yên thấy anh đã bình tĩnh lại, trái tim cũng bình ổn theo: "Chúng ta qua xem Hàn Hàn đi, cũng may Mặc Tiểu Tịch không biết thằng bé là con của chúng ta, bằng không thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi."

"Đủ rồi..." Tập Bác Niên gầm lên, là một sự tức giận thật sự, bất luận nguỵ trang thế nào cũng không có cách che giấu sự tức giận.

Ninh Ngữ Yên bị hù doạ, cơ thể run lẩy bẩy: "Em đi ôm Hàn Hàn." Cô ta nhanh chóng đi về phía bãi cỏ, siết chặt lấy nắm tay.

Tập Bác Niên cũng đi nhanh đến, vượt qua mặt cô ta, cởi lễ phục trên người ra, choàng lên mình Hàn Hàn, ôm thằng bé từ dưới mặt đất lên: "Con trai, chúng ta về nhà."

Hàn Hàn bị quấy rầy nên mở mắt: "Dì, dì chơi bóng với Hàn Hàn."

Không ngờ, câu đầu tiên lúc thằng bé mở mắt ra lại hỏi đến Mặc Tiểu Tịch, trong lòng Tập Bác Niên cảm thấy chua xót, Ninh Ngữ Yên cứng đơ.

"Cô ấy đi rồi." Tập Bác Niên hơi tiếc nuối nói.

"Hàn Hàn thích dì ấy." Hàn Hàn bĩu môi không vui, vùi vào trong ngực của Tập Bác Niên và không nói thêm gì nữa.

Tập Bác Niên thở dài trong lòng, bởi vì anh không thể thay đổi điều gì, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện đã được định trước! Giống như sống và chết, không có cách nào kiểm soát nó bắt đầu, cũng không có cách nào kiểm soát nó kết thúc.

Mặc Tiểu Tịch không biết mình đã chạy bao lâu, cho đến khi ngã xuống đất, và không bò dậy nổi.

Đôi mắt bình tĩnh nhìn vào mặt đất, ngực cô lên xuống bất định, cổ họng đau rát giống như uống phải nước sôi, trái tim cứ thế dại ra, giống như lúc này có một chiếc xe đang nghiền nát qua người cô, cô cũng sẽ không có cảm giác đau đớn.

Thiên Dã lái xe đi tìm xung quanh, lúc đang muốn chuyển qua con đường tiếp theo, anh nhìn thấy bên cạnh vành đai xanh phía trước có một người đang nằm.

Anh dừng xe lại một bên, sau đó chạy tới, nhìn thấy người nằm trên mặt đất đúng là Mặc Tiểu Tịch, anh vội vàng chạy qua ôm lấy cô: "Tiểu Tịch, em sao vậy, tại sao không đợi anh trở về đã đi."

Mặc Tiểu Tịch từ từ đảo cặp mắt qua, nhìn về phía anh, nhìn nhìn, cô đột nhiên ôm lấy eo của anh rồi lên tiếng khóc lớn.

Cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, đây là nước mắt đã tích trữ hai năm, cô giống như một cái xác chết, đã ngẩn ngơ hai năm, tối nay, tất cả đều bùng nổ.

Quần áo của Thiên Dã đã bị làm ướt, anh ôm chặt lấy cô: "Khóc đi, khóc thật lớn một trận, mang hết đau khổ trong lòng trút ra một lần, những chỗ mục nát, phải làm sạch đi thì thịt mới có thể mọc lại."

Tiếng khóc phát ra từ trong đáy lòng vô cùng bi thương và đau khổ.

Nhìn thấy giống như có người đến, Thiên Dã tạm thời ôm lấy Mặc Tiểu Tịch rời khỏi nơi này, bằng không để người ta thấy thì không hay.

Trong xe hơi, Mặc Tiểu Tịch dùng khăn giấy lau nước mắt, sau khi khóc một trận thả ga, dường như ngực của cô không còn khó chịu nữa, ngay cả hô hấp cũng thuận lợi hơn.

"Vừa rồi em chạy đi đâu?”

"Em..., em gặp được một đứa bé, sau đó cùng nó chơi một lúc, chơi rất vui vẻ, đã lâu em không có vui vẻ như vậy, nhưng, kế tiếp em mới biết được, thằng bé là con của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên." Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh nói, bắt đầu vui vẻ cho đến lúc bi thương chuyển biến thật nhanh.

Thiên Dã đã hiểu sơ sơ: "Em nhìn thấy Tập Bác Niên thật sao?"

"Đúng, em nhìn thấy bọn họ rất hạnh phúc." Mặc Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của mình.

"Đừng nghĩ nữa, chúng ta trở về thôi." Thiên Dã an ủi cô, khởi động xe rời đi.

Mặc Tiểu Tịch lau nước mắt trên mặt, quay đầu lại: "Không, em không đến chỗ của anh đâu, vẫn nên trở về chỗ cũ là tốt nhất." Cô không muốn có thêm phiền phức.

"Có phải Tô Lộ Di đã nói gì với em không? Em mặc kệ đi, đó là nhà của anh, do anh quyết định." Thiên Dã khăng khăng làm theo ý mình, ai cũng đừng nghĩ đuổi tiểu Tịch đi.

"Không phải, em nghĩ, nếu anh vì em mà làm ầm ĩ với cô ấy, không phải sẽ mang đến phiền phức cho anh sao, cho nên, cứ như vậy đi."

Sắc mặt của Thiên Dã tối xuống, vẫn chạy về hướng căn hộ của anh, Mặc Tiểu Tịch không còn cách nào khác, cô cũng biết, bất luận cô nói gì, đều không thay đổi được quyết tâm của anh.

Tô Lộ Di nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại mỉm cười, lúc nhìn thấy Thiên Dã dẫn Mặc Tiểu Tịch về, sắc mặt của cô ta lập tức sầm xuống.

"Lộ Di, sau này tiểu Tịch sẽ sống ở đây với tôi, xin cô đừng nhúng tay vào." Thiên Dã thẳng thắn nói.

"Sao? Ở đây?" Tô Lộ Di giật mình kêu lên, từ từ đứng dậy: "Chuyện này tuyệt đối không được, nếu cô ta ra vào đây bị phóng viên chụp được thì phải làm sao?"

"Để bọn họ chụp cho đã, tôi không quan tâm." Thiên Dã trả lời vô cùng dứt khoát.

Tô Lộ Di bị anh chọc tức đến nghẹt thở: "Anh...Anh không quan tâm? Anh là nhân vật của công chúng, anh phải chú ý đến hình tượng của mình, anh quên hai năm trước, lúc anh có dính líu quan hệ với cô ta đã gặp bao nhiêu phiền phức sao? Dã thiếu gia, tôi không phải thần tiên, tôi đã có một đống việc cần phải xử lý, không có thời gian giúp anh chống đỡ những chuyện xấu này đâu, nói tóm lại một câu, cô ta tuyệt đối không thể ở chỗ này."

Thiên Dã cười yếu ớt nói: "Được! Tôi không làm siêu sao nổi tiếng nữa, vậy được rồi chứ, tiểu Tịch nhất định phải ở đây, bây giờ, mời cô ra khỏi nhà tôi."

"Không phải anh điên rồi chứ, vì một người phụ nữ mà từ bỏ sự nghiệp của mình?" Tô Lộ Di không dám tin nhìn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui