Đoạt Xá Thành Thê


Hai thiếu nữ mặc sườn xám cổ điển nâng một bức tranh thêu, vẻ mặt tươi cười đi về phía trung tâm sân khấu, những ngón tay thon dài cầm hai đầu của bức tranh thêu, đi về hai phía của sân khấu, chậm rãi mở bức tranh.

Những người chứng kiến ngay tại hội trường cũng như những người đang ngồi trước ti vi, nhìn thấy bức tranh thêu vĩ đại như vậy, cũng trợn to hai mắt, thật sự, đây là dính ánh sáng của sân khấu, lúc này trên sân khấu mới dài hơn mười thước, lúc trước ca múa cũng thoải mái, phía sau là tranh chữ cũng được, đều không thể chiếm hết diện tích giống như bức tranh thêu này, không thể khiến người ta rung động đến thế.
“Bức tranh thêu ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ này, chính là.


.

.” Tống Trường Lâm nghe giọng nói êm tai của người dẫn chương trình nói về xuất xứ của bức tranh, tâm trạng anh vô cùng kích động cũng dần bình tĩnh lại, anh cũng không ngại ngùng nắm chặt tay vợ anh đặt lên đùi, trên ti vi đang phóng to hình ảnh bức tranh thêu, trên mặt anh là sự tự hào và thỏa mãn không nói thành lời.
Còn Trương Xảo Phương thì nghe nhưng trong lòng cô đã không còn chút kiên nhẫn nào, sao cô còn chưa nghe được giới thiệu về công ty của nhà cô? Nói những lời vô dụng kia làm gì cho lãng phí thời gian.
Cùng lúc đó, cha mẹ hai nhà ở thôn cũng vô cùng kích động, đặc biệt là mẹ Trương, không ngừng nói với bạn già: “Tôi nghe thấy người ta đang nhắc tên con gái chúng ta, cô ấy nói đây là con gái chúng ta Trương Xảo Phương thêu, tôi nghe thấy.”
“Là Xảo Phương, là Xảo Phương, bức tranh thêu lớn thế này cũng không biết phải thêu trong bao nhiêu thời gian? Đứa nhỏ này.

.

.” Trong lòng mẹ Tống cũng rất hưng phấn, lần trước một bức ‘Mã đáo thành công’ đã bán được 8000 đồng, bức ‘Thanh Minh Thương Hà Đồ’ này dài như vậy, sau khi lên ti vi sẽ bán được bao nhiêu tiền chứ? Bà lại nghĩ đến chuyện sau khi bán thì khoản nợ của nhà Trường Lâm cũng có thể trả được hơn nửa, bà không nhịn được mà kéo tay mẹ Trương khen:

“Bà thông gia, cô con gái này của bà thật tốt, hai cô con dâu còn lại của tôi có cộng lại cũng không để tôi vừa ý bằng con gái bà, thật sự là khiến tôi đau lòng, đứa nhỏ này thật sự rất đảm đang, cái nhà nhỏ kia của vợ chồng nó, nếu không có Xảo Phương gánh vác thì cũng không được cuộc sống như bây giờ.” Ít nhất thì Trường Lâm cũng không thể tự mua xe thoải mái như vậy được, hai vợ chồng tiêu tiền cũng được thoải mái hơn, nếu vợ Trường Vinh được một nửa khả năng như vậy thì vợ chồng nó cũng không đến mức như vậy.
Mẹ Trương thấy bà thông gia khen con gái, sống lưng bà cũng thẳng hơn, trên mặt mang theo nụ cười đến không thấy mắt, bà không hề nghĩ ngợi đã nói ra: “Mấy đứa con gái của tôi, thì cũng chỉ có Xảo Phương là thông minh sáng dạ, từ nhỏ đã thích kim chỉ gì đó, thêu cái khăn tay, làm túi tiền rồi bít tất, ngay cả tôi cũng không bằng nó.” Hay quá hay quá, sao con gái bà có thể tốt đến vậy chứ, ưu tú đến vậy?
Cha Trương ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bạn già, trong miệng bà ấy đang nói ai vậy? Thật sự là cô con gái thứ ba, Trương Xảo Phương của ông sao? Ông không ngờ, không chỉ vợ ông nói chuyện linh tinh mà ngay cả mấy cô con gái càng là thổi phồng một cách quá đáng.
Trương Xảo Quyên đắc ý nói với mấy chị em dâu: “Em gái tôi từ lúc lên học tiểu học đã thích thêu con chó con mèo, lúc vào sơ trung bắt đầu trộm thêu huy hiệu của chủ tịch Mao, kết quả là bị mẹ tôi phát hiện, sợ ảnh hưởng nên cấm thêu, bây giờ nghĩ lại thấy thật đáng tiếc.”
Chồng chị ngồi bên cạnh nghi ngờ nói: “Không phải em nói hồi nhỏ tam nha chưa bao giờ động vào kim chỉ hay sao? Ngay cả cúc bị bung cũng là em khâu cho mà?”
Trương Xảo Quyên lườm chồng, tức giận nói: “Đó là Tứ Nha, lỗ tai anh bị làm sao vậy?” Anh chán sống rồi sao mà dám vạch trần chị lúc chị đang ba hoa chứ?
Trương Xảo Tĩnh nói với bố mẹ chồng và một đám chị em dâu, hai mắt rưng rung đẫm lệ, vui mừng nói: “Ai, tôi đã sớm biết Tam nha nhà tôi sẽ có ngày hôm nay mà, lúc nhỏ nó luôn thích thêu này thêu nọ, vì luyện thêu hoa mà không ít lần bị mẹ tôi mắng, nói nó luôn lãng phí, đứa nhỏ này cuối cùng cũng được thể hiện tài năng rồi.” Em gái có tiền đồ nên cô vui vẻ đến mức muốn khóc.

Chị dâu cả của cô sợ hãi hỏi: “Không phải nói sau khi kết hôn hai năm mới luyện tập sao? Hồi nhỏ đã luyện rồi sao?” Không hề nghe nói đến.
Trương Xảo Tĩnh nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn chị dâu cả, nói: “Đó là nhà tôi khiêm tốn, em gái tôi làm gì trong nhà còn phải báo cáo với chị sao?” Thật là, cô vốn muốn nói Tam Nha hồi nhỏ giỏi như nào, không ngờ lại động phải kẻ không có mắt như vậy.
Trương Xảo Trân ở nhà bạn trai cũng vô cùng kích động: “Đời này con khâm phục nhất chính là chị ba, thật sự là chuyện gì cũng như là sở trường của chị ấy vậy, không nói đến chuyện lúc trước anh rể con không có gì, còn suốt ngày không ở nhà,
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận