Đoạt Xá Thành Thê



Editor: Voicoi08

“Ha ha, nếu chị biết em đã về thì nhất định sẽ về sớm hơn hai ngày để chơi với em.” Tống Trường Hà vừa nói chuyện vừa cởi áo bông ra, chị đến bên kháng xoa xoa tay, sau đó vui sướng đi đến trước mặt Trương Xảo Phương, nhẹ nhàng vỗ về bụng cô. “Cái bụng này của em còn to hơn lúc chị mang thai Chi Hiếu được tám tháng, ha ha, nghĩ đến sau này sẽ có hai nhóc giống nhau như đúc là chị lại vui vẻ, đúng rồi, em ở nhà hay là cùng Trường Lâm về bên đó sinh?”

“Cha em nói tình huống của em sợ không dễ sinh sản, cho nên bảo em về bên đó, cái này đến bệnh viện lớn cũng có thể yên tâm hơn một chút.” Đây là kết luận mà hai vợ chồng cô thống nhất được, chỉ sợ có người lại muốn giữ cô ở lại trong nhà sinh.

“Với cái bụng này của em càng phải cẩn thận, được, đến lúc đó chị đi chăm em ở cữ, không cần lo lắng.” Tống Trường Hà lơ đãng nói ra sự tính toán của chị, bàn tay chị đặt trên bụng em dâu thấy đứa nhỏ đá mấy cái, chị càng thêm vui vẻ.


“Chị ơi, không cần đâu, bây giờ chị không giống trước kia không có việc gì, lại nói bên kia Trường Lâm cũng có người quen.” Trương Xảo Phương rất cảm động, nhưng cô cả vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, cô cũng không thể để cô cả chậm trễ việc kiếm tiền được.

“Chuyện gì có thể quan trọng hơn việc em sinh đứa nhỏ chứ? Tiền cũng không phải một ngày kiếm hết được, chậm trễ một tháng thì có sao đâu? Em đừng lo lắng nữa, hai em dâu kia đều là chị chăm sóc, sao có thể thiếu một mình em được?” Càng đừng nói đến chuyện ngươi em dâu này đối xử với hai mẹ con chị tốt nhất, không có Xảo Phương chị cũng không thể biết cách kiếm tiền như vậy được.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Trương Xảo Phương thấy cô cả nói thật lòng, cô kéo tay cô cả nói: “Chị, để đến lúc đó nhìn xem đã, nếu mẹ em có thể đi, thì chị cũng không cần chậm trễ, nếu mẹ em không đi được thì chúng ta lại nói sau.” Không thể nói trước chuyện có đi hay không được, nhưng có những lời này của cô cả, trong lòng cô cũng nhớ cả đời.

“Được, đến lúc đó nếu thím đi thì chị ở chơi ít nhất hai ngày, nếu thím không đi được thì chị sẽ ở chơi một tháng, cứ tính như vậy đi.” Tống Trường Hà nghĩ đến em trai thứ hai có người kế nghiệp, chị cũng vui vẻ đến không khép được miệng. Đứa nhỏ này là chuyện lớn, bao nhiêu tiền cũng không mua được.

“Đúng rồi, chị ơi, Chi Hiếu đâu ạ?” Lúc về cô có mua cho đứa nhỏ này cái áo bông, bây giờ xem ra cô vẫn mua thiếu.

“Nó ở bên ngoài xem xe đấy, ngồi lên xe là không muốn xuống.” Vừa nhắc đến con trai, nụ cười trên mặt Tống Trường Hà càng đậm hơn. Không biết có phải bởi vì trong tay chị dư dả hơn, thấy con trai cũng có hi vọng, gần đây Chi Hiếu thật sự ngoan hơn trước kia nhiều, đi lên huyện cũng không chỉ chơi mà còn biết giúp chị làm việc, bây giờ con trai chị hiểu chuyện, bản thân chị cũng kiếm được tiền, chị thật sự thỏa mãn rồi.

Hai chị em đang nói chuyện thì Tống Chi Hiếu vọt từ ngoài vào, vừa rồi nhóc ở ngoài quan sát xe, nghiên cứu một lát mới nhớ ra cậu hai đã về thì mợ hai nhất định cũng về, mợ hai về nhất định sẽ mang đồ này nọ cho nhóc, những đồ này nọ này lấy đến tay mới được chắc nha.


“Mợ...” Hai, Tống Chi Hiếu nhìn thấy lúc đi mợ hai còn eo nhỏ như liễu, bây giờ lại vác cái bụng to, chữ hai của Tống Chi Hiếu bị dọa chạy mất không còn bóng dáng, nhóc nhớ là mợ hai mới đi không bao lâu mà? Biến hóa này cũng quá lớn đi.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

“Ha ha, Chi Hiếu, đến đây mợ nhìn xem nào, mấy tháng không gặp cháu lại lớn hơn rồi.” Trương Xảo Phương nhìn cháu ngoại trai còn cao hơn cô, cô cười đi đến.

“Mợ hai, mợ thay đổi còn nhiều hơn cháu.” Tống Chi Hiếu choáng váng nhìn bụng của mợ hai, cậu nhóc có cảm giác như đây không phải hiện thực, trong lòng cậu nhóc, mợ hai là người xinh đẹp nhất, hu, tuy rằng bây giờ mợ vẫn rất đẹp mắt, nhưng mợ vác theo một cái bụng lớn như vậy, thật sự rất ảnh hưởng đến mĩ quan.

Trương Xảo Phương không biết cô đã đánh vỡ tâm của một cậu nhóc, cô cười nói: “Mợ hai mua cho cháu cái áo bông mới, để trong phòng cháu đó, cháu mau đi xem đi.” Trong mấy đứa nhỏ thì quả thật áo bông của Chi Hiếu vẫn đắt nhất, ai bảo đứa nhỏ này lớn nhất chứ? Mua đồ cũng phải mua đồ tốt nhất. Bây giờ thấy thái độ của cô cả, cho dù cô đối tốt với đứa nhỏ này hơn nữa cũng không quá.


“Cám ơn mợ hai, cháu đi xem.” Tống Chi Hiếu nghe nói có áo bông, cậu bé cảm thấy như trái tim được bồi thường, cậu nhóc nhanh chóng chạy ra phía trước, nhưng lại không cam lòng liếc nhìn về phía bụng của mợ hai, không nhịn được hỏi: “Mợ hai, mợ sinh em trai xong có thể gầy giống trước đây không?” Nếu không thể thì mợ hai dễ nhìn thật là khó rồi.

Tống Trường Hà buồn cười nói với con trai: “Con nghĩ cái gì thế hả? Mợ hai của con cũng chỉ là đang mang thai thôi. Con nhìn mợ cả và mợ ba xem, sinh em bé xong cũng về gần như trước mà. Con ở đây lo lắng cái gì chứ?”

Tống Chi



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận