Đoạt Xá Thành Thê



Editor: Voicoi08

“Lần này mẹ làm thật lợi hại, em còn tưởng rằng mẹ cũng chỉ nói mà thôi.” Tống Trường Lâm nghe được giọng nói vui vẻ của Trương Xảo Phương, anh biết, không chỉ có mình anh vui sướng khi người khác gặp họa đâu.

“Ha ha, lần này chắc mẹ sẽ không chỉ nói suông nữa, mẹ hành động thật rồi, anh cảm thấy lần này mẹ làm như vậy cũng không sai, nên để Từ Tiểu Mai học được một bài học, em mua cho Nữu Nữu bao nhiêu là sữa bột và đồ dùng? Vậy mà khi cô ta gặp em còn bày ra dáng vẻ không muốn dễ chịu.” Anh nhìn thôi cũng thấy tức giận.


“Ha ha, những cái đó là em đau lòng cho Nữu Nữu, lúc đứa nhỏ này sinh ra anh không nhìn thấy được, cái đầu của bé chỉ bằng hai phần ba đầu con chúng ta, tiếng khóc cũng chỉ rầm rì rầm rì.” Nếu chỉ trông chờ vào Từ Tiểu Mai thì ai mua đồ cho bé chứ?

Chỉ to bằng hai phần ba? Tống Trường Lâm so sánh một chút, sau đó nhíu mày nói: “Không thể hiểu nổi hai vợ chồng nó cả ngày nghĩ đến cái gì, sinh một đứa nhỏ mà cũng không chăm sóc được.” Vợ anh sinh hai nhóc con đều khỏe mạnh rắn chắc, bọn họ chỉ có một nhóc mà cũng không làm tốt được.

“Đúng rồi, Trường Lâm, em nói với anh chuyện này.” Nói đến chuyện trong nhà, Trương Xảo Phương nhớ ra lời mẹ cô đã nói, cô cũng muốn bàn với chồng cô về chuyện của chị Tống Trường Hà: “Anh xem chúng ta tìm cho chị cả một đối tượng ở đây được không? Tuy rằng chị cả là người nông thôn, nhưng muốn dáng vẻ cũng có dáng vẻ, tính cách cũng tốt, con người cũng không kém người khác, chúng ta cũng không cần trèo cao tìm người có công việc cao, chỉ cần tìm người làm ăn buôn bán nhỏ, làm người thành thật, biết giữ bổn phận là được, đến lúc đó chúng ta đón chị cả đến đây, chị cũng có chúng ta làm bạn.”

“Em nói đúng, chủ ý này đúng là hay, lần sau lúc gọi điện về anh sẽ nói cới chị xem, nếu chị ấy đồng ý thì sau này anh sẽ chú ý hơn, nếu chị ấy có thể tìm được người thích hợp, đến lúc đó không nói đến chuyện chị cách chúng ta gần, mà cũng có thể giúp chị chia sẻ một phần áp lực.” Tuy rằng bây giờ chị cả có thể kiếm được tiền, nhưng trong nhà hay ra ngoài đều phải tiêu tiền, Chi Hiếu lại phải đến trường, chị cũng không thừa được bao nhiêu, thật sự cũng khó khăn.

“Vâng, anh cứ hỏi trước đi, nếu chị cả đồng ý, em nhờ Ngọc Trân hỏi thăm giúp một chút, cô ấy ở đây thời gian dài hơn chúng ta, nhưng chị dâu, hay thím bác cô ấy cũng quen biết nhiều.” Những việc như này còn phải nhờ đến những người phụ nữ, những đồng chí nam thường không chú ý đến những cái này.

Hai vợ chồng nói xong chuyện của chị cả, Tống Trường Lâm cuối cùng cũng phát hiện vợ anh đang ngồi cạnh anh, anh nhìn hai cậu con trai đang nằm ngáy ngon lành, anh cười hì hì ôm eo vợ: “Xảo Phương, em đừng chỉ quan tâm đến chị cả thế, em cũng phải quan tâm đến anh chứ, anh không muốn đến phòng nhỏ ngủ nữa đây, kháng này cũng rộng, tối nay cả nhà chúng ta ngủ chung đi?

Vợ anh sợ anh ngủ không đủ ảnh hưởng đến công việc ban ngày nên cứ đến tối là một người đàn ông là anh lại đi đến phòng ngủ nhỏ nằm một mình, rõ ràng anh có vợ mà cuộc sống còn không bằng những ngày độc thân, có số ai khổ bằng anh không chứ?


"Hai cậu con trai của anh một đêm tỉnh ba bốn lần, ban ngày em còn có thể nghỉ ngơi cùng chúng, anh phải làm sao bây giờ?” Hơn nữa lái xe không giống những công việc khác, bây giờ tời nóng, nếu mơ màng rồi xảy ra chuyện gì thì thật phiền toái.

“Nhưng mà anh rất nhớ em.” Tống Trường Lâm cọ đầu vào vai vợ, biểu cảm của anh rất oan ức, thật ra trong lòng anh càng oan ức hơn. Bây giờ vợ anh không còn thời gian quan tâm đến anh, nếu không phải nói chuyện chị hai với anh thì cô còn cách anh rất xa, anh thật sự vẫn còn rất trẻ tuổi mà, tại sao anh lại bị vợ anh ghét bỏ chứ?

Trương Xảo Phương buồn cười sờ sờ cái đầu trên vai cô, dỗ dành nói: “Bây giờ em còn chưa qua hai tháng, anh có nhớ em thì cũng chịu thôi. Nghe lời nào, anh ngủ thêm mấy hôm nữa, chờ hai đứa nhỏ lớn hơn một chút, lúc đó buổi tối chỉ tỉnh lại một hai lần, lúc đó anh lại về phòng ngủ, được không?”

Tống Trường Lâm thấy thái độ cương quyết của vợ anh, anh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ muốn ngủ cùng ba mẹ con em thôi mà, có đứa nhỏ ở đây, anh có thể làm được chuyện gì chứ? Nếu khiến đứa nhỏ thức giấc thì phải làm sao bây giờ?” Suy nghĩ của vợ anh thật không trong sáng. Diễn_đàn_lê_quý_đôn


Trương Xảo Phương nghiêng đầu nhìn anh, không biết nói gì: “Đây là anh nói đó nha, dù sao đứa nhỏ cũng phải bốn, năm tuổi mới có thể phân phòng ngủ, cho nên trước khi tách phòng ngủ, anh phải chú ý một chút, không thể làm bất cứ chuyện gì, nếu khiến đứa nhỏ thức giấc thì phải làm sao bây giờ?”

“Được, mặc kệ, để đứa nhỏ nhìn nhiều cũng không tốt.” Tống Trường Lâm sao khi nói ra một câu chính nghĩa, anh lại cười dựa vào người vợ: “Xảo Phương, phòng của anh cái chăn đó quá dày, đệm lại quá ngắn, bản thân anh nằm cũng không thoải mái, em cùng anh đi xem một chút đi, được không?” Lí


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận